Đến phòng, chẳng mấy chốc quản gia lại dặn dò người dưới mang đồ ăn tối cho bốn người, xem ra rất thịnh soạn, bày đầy cả một bàn, chẳng giống như món ăn tối chơi, mà như là mời người nhắm rượu vậy.
Bốn người ngồi xuống bàn, ai cũng không đụng đũa. Chu Hạo cầm hồ rượu trên bàn lên, mở nút ra ngửi ngửi, cười nói: "Không ngờ ăn khuya mà còn có rượu hoa điêu hảo hạng để uống nữa, cơm nước ta không ăn đâu, chỉ có món rượu này ta nhìn trúng rồi, tự nhiên có hứng thú uống, các vị thì sao?" Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Ba người còn lại đều lắc đầu, Chu Hạo nói tiếp: "Vậy ta không khách khí nữa, ta một mình hưởng dụng vậy."
Vừa định đưa vào miệng uống, Mạnh Thiên Sở đã đoạt lại hồ rượu, lấy cây trâm bạc từ đầu của Mộ Dung Huýnh Tuyết ra chọc vào trong rượu, đưa lên xem xem, ngân trâm không hề biến sắc.
CHu Hạo cười nói: "Thiếu gia, tôi nói với thiếu gia rồi, món này chỉ đề phòng được quân tử, chứ không thể phòng tiểu nhân, có loại độc mạn tính, lúc đó ngài không cảm giác ra đâu, nhưng sau đó thì... Đưa cho tôi đi, tôi không sợ." Nói xong, y cầm lấy bầu rượu uống ngay.
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Sư gia, ngài không hoài nghi có người hạ độc chúng ta chứ, chúng ta đầu có chọc ai đâu, người ta không nhất thiết phải hại chúng ta a."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Nếu như chúng ta tiếp cận chân tướng, sắp tìm ra chân hung đến nơi, nhưng vậy chúng ta chẳng phải là uy hiếp chân hung hay sao?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế vội vã gật đầu cho là phải.
Vào lúc này có người nói chuyện ngoài cửa, Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho Vương Dịch ra xem, thì ra là Tam phu nhân và Miêu Nhu. Trên thân hai người bám đầy tuyết, xem ra là tuyết đổ bên ngoài càng lúc càng lớn rồi.
Tam phu nhân vừa thấy cửa mở, vội vã nói ngay: "Thật là ngại quá, lại quấy nhiễu các vị rồi."
Miêu Nhu không lý gì đến tam phu nhân, đi thẳng vào trong phòng, nhìn thấy rượu thịt trên bàn, liền nói: "Xem ra ta không hề quấy nhiễu các vị nghỉ ngơi, ta có thể ngồi ở đây một chút không?"
Tam phu nhân cũng theo vào, nói: "Mạnh sư gia, thật là ngại quá, trễ như vậy mà còn quấy nhiễu các vị nghỉ ngơi, ta đã nói với Nhu nhi rồi, nhưng nó vẫn đòi đến tìm ngài."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Không ngại gì đâu, tam phu nhân cứ về nghỉ sớm đi. Nếu như Miêu tiểu thư đã đến rồi, thì cứ để cô ta ở đây một chút đi."
Tam phu nhân thấy Mạnh Thiên Sở nói như vậy, chỉ đành phải rời đi.
Mạnh Thiên Sớ nhìn nhìn Miêu Như, nhớ lại trước đó cô ta dám đấu khẩu với đại phu nhân, đột nhiên cảm thấy cô nương này có tính cách giông giống như mình, vì mẹ mà không sợ đắc tội với đại phu nhân. Cô nương như vậy vẫn có chỗ khả ái.
Miêu Nhu thấy tam phu nhân đi rồi, bản thân tự đến đóng cửa lại, sau đó nói: "Mọi người đừng đứng, đều ngồi cả xuống đi."
Dáng vẻ quả là mang tác phong của một vị đại tiểu thư. Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho mọi người ngồi xuống nghe coi đại tiểu thư của Miêu gia có điều gì nói cho bọn họ nghe.
Miêu Nhu thấy mọi người đều ngồi xuống, liền nói: "Sáng ngày mai ta phải đi rồi, nếu không phải là biết mẹ ta bị nghi oan giết nhằm hai đệ đệ, ta tự nhiên không trở về nhà đâu. Sáng mai ta muốn mang mẹ và đệ đệ của ta cùng đi, do đó, ta muốn thỉnh Mạnh đại ca trợ giúp."
Miêu Nhu chỉ bằng ba câu nói mà khiến cho bọn Mạnh Thiên Sở đều cảm thấy bất ngờ liên miên. Một là cô nương này không ngờ gọi hắn là đại ca, hai là cô nương này lại gọi hai cậu bé chết đi là đệ đệ, cho thấy tâm địa của cô ta không tệ, ba là lại nhờ hắn trợ giúp cho.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vì sao lại muốn mang mẹ và đệ đệ đi?"
Miêu Nhu đáp: "Mạnh đại ca là người thông minh, tự nhiên hiểu được sự thật đằng sau Miêu gia đại viện này. Ta sinh hoạt ở đây mười bảy năm, còn không biết rõ hay sao? Hiện giờ gả về nhà chồng, càng minh bạch người ở nhà càng hiển hách, thì càng không dung những nữ nhân đơn thuần thiện lương sống còn. Mẹ ta tuy là người mồm miệng không tha người, nhưng tâm địa lại là của kẻ tốt. Ta nói như vậy, các vị có thể là cảm thấy tức cười, cảm thây mẹ ta suýt bóp chết hai tiểu đệ đệ mà còn xưng là thiện lương, nhưng ta muốn nói bỡi vì mẹ ta thiện lương, cho nên mới để cho kẻ lòng dạ ác độc thừa nước đục thả câu biến nó thành con đao giết người."
Mạnh Thiên Sở không ngờ một cô nương nho nhỏ trước mặt đây lại nhìn vấn đề thâm sâu như vậy, lời nói ra lại có lý có lẽ như vậy, phân tích rõ ràng là không phải không có đạo lý. Đây đại khái là một nữ nhân từng sống từng sinh hoạt trong đại viện thâm sâu đấu tranh kịch liệt mới thể nghiệm ra được như vậy.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ý tứ của cô là có người muốn mượn tay mẹ của cô giết chết hai đứa bé?"
Miêu Nhu hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao? Huynh chẳng lẽ lại nhận định đó là do mẹ muội ra tay? Muội chỉ muốn đề tỉnh huynh một câu, giết người không nhất định phải là hung thủ trực tiếp ra tay, và không loại trừ trường hợp hung thủ muốn gợi lên sóng gió gì đó. Được rồi, muội không muốn nói nhiều