Vừa bước vào vườn, quản gia thấy Mạnh Thiên Sở liền chạy ra đón, y phát giác bên cạnh hắn còn có một tuyệt sắc mỹ nhân trong trường bào màu trắng.
Mạnh Thiên Sở thấy trong vườn rất an tĩnh, thậm chí không có người nào, xem ra là đã đến trưa rồi mà sao còn chưa dậy vậy, bèn lên tiếng hỏi: "Quản gia, ta có phải là đến không đúng lúc rồi không?"
Quản gia vội đáp: "Mạnh sư gia nói gì vậy, ngài lúc nào đến cũng được hết mà."
Mạnh Thiên Sở nói: "Hôm qua tam phu nhân nói mời ta mang tiện nội đến cho Miêu lão gia xem thử, thuận tiện bốc vài thang thuốc dưỡng thai, nếu mà không tiện thì chúng ta lần sau lại đến vậy."
Quản gia nghe thế mới hiểu thì ra mỹ nhân đứng bên cạnh Mạnh Thiên Sở chính là phu nhân của hắn, trong lòng hâm mộ không ngớt, lòng nghĩ không ngờ một sư gia nho nhỏ mà lại có diễm phúc như thế này.
Quản gia nói: "Mọi người đều có mặt, chỉ có điều là đến nhà vườn của nhị phu nhân ở phía sau, xem ra là tối hôm qua... nhị phu nhân bị nhiễm phong hàn, hôm nay vốn là chuẩn bị đi rồi, thật không ngờ bệnh đến rồi, nhất mực phát sốt cao, lão gia và đại phu nhân, còn có tam và tứ phu nhân cùng đến, ngay cả tiểu thiếu gia cũng không đến trường học nữa."
Mạnh Thiên Sở nghe thế biết những gì Tả Giai Âm nói là đúng rồi, liền hỏi: "Vậy chúng ta có thể đến xem nhị phu nhân được không?"
Quản gia nghe thế vội đáp: "Thỉnh Mạnh sư gia chờ một lúc, tôi đi bẩm báo một tiếng, lập tức ra ngay." Nói xong y nhanh chóng chạy đi.
Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm đứng ở giữa vườn. Hắn chỉ ngôi lầu mà hai đứa bé bị giết, nói: "Hai đứa bé bị giết chết ở trên lầu đó."
Tả Giai Âm nhìn nhìn, hỏi: "Chàng giải phẩu thi thể rồi có phát hiện thân thể của hài tử có hiện tượng trúng độc không?"
Mạnh Thiên Sở lắc đầu, đáp: "Ta xem rồi, không có."
Tả Giai Âm nói: "Xem ra đây là một hành y thế gia, thiếp nghe chàng nói khi hài tử chết lại không có người nào nghe chúng khóc, có phải là người ta làm hai đứa bị hôn mê xong rồi giết chết không?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta trước đó cũng nghĩ như vậy, nhưng mà từ trên thi thể nhìn không ra điểm này."
Tả Giai Âm nói: "Nếu chỉ là để nước thuốc rảy trên vải rồi chụp lên miệng mũi của đứa bé, như vậy thì thân thể của đứa bé không nhìn ra vấn đề gì rồi."
Mạnh Thiên Sở nghe Tả Giai Âm nói vậy, liền nhớ tới trước đây xem phim xã hội đen điện ảnh Hồng Kông thường nhìn thấy loại bắt cóc dùng thuốc mê bịt miệng người như thế này, cho nên đáp: "Sao ta lại không nghĩ tới điểm này vậy cà?"
Đang nói thế, từ xa đã thấy tam phu nhân nhanh nhẹn bước tới. Tả Giai Âm nhỏ giọng hỏi: "Nữ nhân này đại khái là tam phu nhân đúng không?"
Mạnh Thiên Sở hỏi ngược lại: "Sao nàng biết vậy?"
Tả Giai Âm không trả lời, chỉ cười cười, đến lúc này thì tam phu nhân đã đến trước mặt hai người.
Tam phu nhân bước tới, ra vẻ nồng nhiệt nắm tay Tả Giai Âm, sau đó mỉm cười nói với Mạnh Thiên Sở: "Ta đã nghe quản gia nói rồi, nói là Mạnh sư gia mang theo một cô nương thật xinh đẹp đến. Ta nghĩ ắt phải là Mạnh phu nhân rồi, trong nhà gần đây xảy ra nhiều chuyện, Tiểu Tiểu không ra đón kịp, thật là thất lễ quá."
Mạnh Thiên Sở nhìn bộ dạng của tam phu nhân như vậy, thầm nghĩ: "Trong nhà gần đây có người chết người bệnh, sao mà cô lại còn cười ra được cơ chứ?"
Tả Giai Âm đáp: "CHúng tôi trong lúc Miêu gia xảy ra nhiều chuyện như vậy còn đến quấy nhiễu, thật là thất lễ quá."
Tam phu nhân bảo: "Mạnh phu nhân nói gì thế chứ, chúng ta hay là vừa đi vừa nói chuyện đi, lão gia và hai vị phu nhân đang ở phòng của nhị phu nhân chờ hai người đó."
Nói xong, ả đi trước dẫn đường, ba người Mạnh Thiên Sở theo sau. Tả Giai Âm kề tai Mạnh Thiên Sở nói nhỏ: "Ngàn vạn lần đừng ở trước mặt bọn họ nói là thiếp biết y thuật nhé."
Mạnh Thiên Sở nghe thế biết ý của Tả Giai Âm, liền gật đầu nhẹ.
Phòng của nhị phu nhân gần như đã đầy chật người. Miêu Nhu và Miêu Giác ngồi trước giường, những người khác thì ngồi ở ghế đẩu hay ghế bành ở các góc trong phòng. Miêu Triết thì đang bắt mạch cho nhị phu nhân, trong lòng không có chút tự tin nào, bèn đứng dậy nói: "Nhu nhi, con tạm thời ở lại thêm ít ngày, bệnh của mẹ con e rằng..."
Miêu Nhu không hề lên tiếng, chỉ dùng hai tay nắm chặt tay nóng hổi của mẹ mình, mắt nhất mực nhìn mặt của nhị phu nhân. Nhị phu nhân không ngừng lầm bầm, không biết là nói cái gì.
Lúc này tam phu nhân tiến vào phòng, nói: "Mạnh sư gia và Mạnh phu nhân đến rồi."
Mọi người đều nhìn ra cửa, ngay cả tứ phu nhân cũng bị cô nương nhan sắc tuyệt mỹ trước mắt làm cho ngẫn ngơ.
Miêu Triết vội đứng dậy, bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm nói: "Miêu Triết không ra đón kịp, thật thất lễ quá."
Mạnh Thiên Sở đáp: "CHúng tôi nếu mà biết trong nhà của Miêu lão gia xảy ra chuyện ắt là không đến quấy nhiễu rồi. Vừa rồi chuẩn bị rời khỏi, nhưng nghe quản gia nói nhị phu nhân bị bệnh, nên đến đây thăm."
Miêu Triết nói: "Mạnh sư gia gần đây vì chuyện của nhà họ Miêu mà cực khổ nhiều, Miêu Triết còn chưa biết làm sao để cảm ta đây, làm gì có chuyện phiền nhiễu kia chứ." Nói xong, y vội bảo nha hoàn mang ghế mời Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm ngồi. Rất may là phòng khá lớn, có thêm hay người nữa cũng không chật mấy.
Mạnh Thiên Sở không ngồi, mà dắt Tả