Hạ Phượng Nghi nói: "Thiếp và Giai Âm mấy ngày nay nhất mực như vậy, khó ngủ nên tụ lại nói chuyện giải khuây."
Mạnh Thiên SỞ nghĩ vậy cũng hay, khó có gia đình nào quan hệ dung hiệp như vậy, bản thân không cần phí tâm nghĩ chuyện trong nhà nữa.
Tả Giai Âm hỏi: "Đói rồi chưa?"
Mạnh Thiên Sở nghe Tả Giai Âm hỏi như vậy chợt ngửi lại hương vị mê người của khoai lang nướng, liền bước đến bên bếp lò, vừa định giơ tay ra lấy thì bị Hạ Phượng Nghi ngăn lại.
Hạ Phượng Nghi cười đánh tay của Mạnh Thiên Sở ra, nói: "Làm bộ dạng như chàng vậy e rằng khoai chưa ăn được mà đã phỏng tay rồi. Nóng như vậy còn đi cầm, chàng tưởng tay chàng là sắt hay sao?"
Mạnh Thiên Sở cười hà hà, đứng xem Hạ Phượng Nghi dùng kềm gắp hai củ khoai lang ra. Nàng bảo: "CHờ một chút để nguội đã, thiếp bóc vỏ xong rồi ăn."
Mạnh Thiên Sở giả vờ đói lắm vậy, nhìn chằm chằm Hạ Phượng Nghi: "Người ta đói thật rồi, hay là nàng để ta ăn sống nàng luôn vậy."
Hạ Phượng Nghi thấy Mạnh Thiên Sở lại bắt đầu giở trò, má ửng hồng, dù sao thì cũng có Tả Giai Âm ở đó, nên chỉ kiều mị nhìn Mạnh Thiên Sở, bảo: "Chỉ có chàng là không đứng đắng, nếu không phải Giai Âm nhắc, chàng làm gì biết đói hay là không."
Mạnh Thiên Sở vờ cười khà khà mấy tiếng, Tả Giai Âm đã vội bảo: "Khuya như vậy rồi, e rằng yên ắng đến chuột ngáy cũng còn nghe tiếng, chàng cười to như vậy mọi người thức giấc hết."
Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm nhắc vậy, đành nín miệng ngay, hỏi: "Nghe nói người có thai hay mệt lắm, đã khuya vậy còn không ngủ, nàng chẳng mệt sao?" Mạnh Thiên Sở vốn định đem chuyện lúc nãy nói cho Tả Giai Âm nghe, nhờ nàng cho ý kiến, nhưng lại sợ nàng mệt, cho nên mới hỏi vậy.
Tả Giai Âm đáp: "Thiếp có gì mà mệt chứ? Trong nhà chuyện gì lớn cũng có Phượng Nghi tỷ tỷ, chuyện nhỏ thì có Phi Yến cực khổ, thiếp là người hạnh phúc nhất, suốt ngày ngoại trừ ăn và ngủ, làm gì có chuyện cực chứ, chàng có phải là có chuyện muốn hỏi không?"
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Cái gì cũng không qua được mắt nàng, chỉ là ta sợ nàng và Phượng Nghi mệt rồi đó thôi. Nàng cũng biết chuyện ta nói ra lời thường không có ngắn đâu."
Hạ Phượng Nghi bảo: "Thiếp biết chàng đại khái muốn nói gì rồi, xem ra hai củ khoai lang này tự nhiên không lót được lòng chàng, hai người nói đi, thiếp đi làm cho hai người vài món ăn." Nói xong nàng đứng dậy đẩy cửa định bước ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở liền kéo Hạ Phượng Nghi lại, nói: "Nàng cứ như vậy, khuya như vậy rồi nàng hà tất tự thân đi làm cái gì chứ? Trước đó trong nhà không có nha hoàn và người hầu, nàng đi thì còn hiểu được, hiện giờ nàng tự đi, vậy ta tìm số người hầu đó về làm cái gì?"
Hạ Phượng Nghi biết Mạnh Thiên Sở thương xót mình, đáp: "Lúc này không gọi chúng làm gì. Bọn họ cũng mệt cả ngày rồi, thiếp xuống bếp xem thử coi, nếu không có gì ăn được, thiếp gọi họ dậy làm gì đó cũng không muộn."
Mạnh Thiên Sở thấy Hạ Phượng Nghi chỉ mặc cái áo mỏng, liền đứng dậy lấy áo bông khoác lên người nàng, nói: "Mặc y phục có kỹ vào, nếu không có gì ăn thì không phải làm nữa, ta biết nàng sẽ không gọi chúng dậy đâu, nàng cũng không được tự làm, hai củ khoai lang này đủ chúng ta ăn rồi."
Hạ Phượng Nghi mặc y phục kín vào, gật đầu cười bước ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở quay trở lại, ngồi cạnh Tả Giai Âm. Tả Giai Âm bảo: "Nếu lạnh chân thì lên giường, như vậy sẽ ấm hơn."
Mạnh Thiên Sở nghe có lý, vội cởi giày trèo lên giường, ngồi dựa song song với Tả Giai Âm, xong lấy bình thuốc ra đưa cho nàng xem. Tả Giai Âm không tiếp lấy, chỉ nhìn nhìn, hỏi: "Sao hả? Đây là manh mối chàng mới phát hiện hay sao?"
Mạnh Thiên Sở quan sát biểu tình của Tả Giai Âm, biết là nàng không phát hiện huyền cơ gì trong này, cho nên làm ra vẻ thần bí nói: "Khà khà, cuối cùng rồi cũng có điều khiến Giai Âm của ta không biết."
Tả Giai Âm hỏi: "Bình thuốc như vầy rất bình thường a, cần thiếp biết cái gì chứ?"
Mạnh Thiên SỞ thấy cuối cùng Tả Giai Âm không biết thật, vô cùng đắc ý, liền quay ngược bình lại mở ra cho nàng xem. Tả Giai Âm nói: "Không cần làm mẫu cho thiếp nữa, thứ đó ngay từ nhỏ thiếp đã biết chơi rồi."
Mạnh Thiên Sở vô cùng cả kinh, hỏi: "Nàng biết rồi?"
Tả Giai Âm cười, chỉ vào một hàng bình thuốc ở tủ đối diện, nói: "Ở đây thiếp còn có nhiều món hay hơn nhiều, có muốn xem không?"
Mạnh Thiên SỞ nghe thế, vội bước đến trước hàng bình thuốc mà Tả Giai Âm chỉ, lấy xuống mấy bình, sau đó nhảy vội lên giường bày ra, bảo: "Còn có trò gì vui, cho ta xem thử."
Tả Giai Âm quan sát các bình, tùy tiện lấy một cái, nói: "Xem cái này chàng biết làm trò không?"
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy cái bình thuốc, xem xét một hồi, kéo kéo vặn vặn, xoay qua xoay lại nhưng bình thuốc vẫn y nguyên không động. Hắn cười trả lại bình thuốc cho Tả Giai Âm. Tả Giai Âm tiếp lấy,