Tam phu nhân đáp: "Trước đây trong nhà ai bệnh đều do Miêu Triết khám xong nhị phu nhân tự đến tiệm thuốc nhà bốc thuốc, sau đó nhà này tôi quản rồi, sẽ do tôi đi làm chuyện này. Thuốc của đại phu nhân cũng do tôi phối, nhưng sau đó nhị phu nhân xảy ra chuyện, vừa khéo tứ phu nhân nói mình bị bệnh cảm, Miêu Triết kê đơn, tôi định đi bốc thì đại phu nhân nói gần đây nhà xảy ra nhiều chuyện, bà ta cũng muốn ra ngoài đi lại, hơn nữa thuốc của bà ta cũng uống hết rồi, bảo tôi đưa đơn thuốc cho bà ấy, bà ấy tự đi bốc. Sau đó, tôi phát hiện thân thể của tứ phu nhân càng lúc càng tệ, không khỏe lên mà tinh thần ngày càng trì trệ."
Mạnh Thiên Sở thấy lời của tam phu nhân khớp với những điều Tả Giai Âm nói, liền hỏi: "Miêu gia các người đều học y, chẳng lẽ cô và Miêu Triết không nhìn ra tình hình không ổn sao?"
Tam phu nhân cười nhẹ, đáp: "Tôi kỳ thật chỉ học về ngoài, hơn nữa trước giờ chủ yếu chỉ thực hành qua loa, nếu như không phải bình thuốc tối qua có vấn đề, tôi còn chưa liên tưởng đến nguyên nhân bên trong."
Mạnh Thiên Sở nghĩ cũng phải, hỏi tiếp: "Vậy Miêu Triết xem ra phải phác giác rồi mới phải?"
Tam phu nhân đáp: "Ai biết chứ? Tôi thây trước đó y coi Tuyết nhi như bảo bối, một tiếng ho là đã lo cả mấy ngày, nhưng giờ hài tử chết rồi, thân thể yếu như con ốc sên, y liền qua chỗ tôi. Nữ nhân mà, đôi lúc đáng thương vậy đó."
Mạnh Thiên Sở nói: "Y đại khái hi vọng cô sinh cho y vài đứa đó mà."
Tam phu nhân nghe thế, sắc mặt đột nhiên biến hẳn, nói: "Hắn nằm mộng!" Ngữ khí âm lãnh và kiên định vô cùng.
Lúc này, nha hoàn của tam phu nhân từ ngoài chạy vào, khiếp đảm nói nhỏ: "Phu nhân, thời gian đã lâu rồi, phu nhân xem..."
Tam phu nhân nghe thế đứng dậy, bảo: "Ngươi về trước, ta đi về ngay."
Nha hoàn dạ một tiếng lui ra. Tam phu nhân nói: "Chuyện Miêu Giác cần làm sớm, nhưng tìm Miêu Nhu đừng đến nhà tìm, tôi e đại phu nhân sinh nghi tôi mách chiêu cho ngài."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, tiễn tam phu nhân ra cửa, tiện thể đột nhiên hỏi: "CÔ chuẩn bị chừng nào rời khỏi cái nhà đó?"
Tam phu nhân ngẩn người, ngẫm nghĩ một chút, đáp: "Chờ ngài bắt chân hung xong tôi sẽ đi."
Mạnh Thiên Sở không ngờ tam phu nhân trả lời vậy, hỏi: "Cô chẳng lẽ không chuẩn bị báo thù nữa sao?"
Tam phu nhân cười, không trả lời hắn, chỉ nói: "Được rồi, tôi đi đây. Có chuyện gì cứ đếnt ìm tôi, hiện giờ ngài là khách quen của Miêu gia. Hung thủ một ngày chưa bị bắt, ngài có thể đường hoàng ra vào nhà đó."
Mạnh Thiên Sở nhìn tam phu nhân lên xe ngựa rời đi rồi khuất hẳn xong, mới thở dài một cái, quay vào trong nhà.
Ngày hôm sau, Mạnh Thiên Sở cùng CHu Hạo đánh xe chờ Miêu Giác ở con hẻm cũ, chẳng mấy chốc đã gặp cậu bé và nha hoàn, vừa định đánh xe tới, hắn đột nhiên phát hiện nha hoàn bên cạnh Miêu Giác đã thay thành người khác, không phải cô bé cũ. Hắn chợt nghĩ hiện giờ ra gặp Miêu Giác e rằng không hợp, chỉ ngồi trong xe, hi vọng Miêu Giác đi ngang sẽ nhận ra xe của hắn.
Quả nhiên, Miêu Giác thông minh đã nhận ra ngay, nhưng nó thấyMạnh Thiên Sở không xuất hiện, liền nhìn nha hoàn đi bên cạnh, rồi đột nhiên gập người ra vẻ đau bụng. Nha hoàn hoảng hốt định đưa nó về nhà, nhưng cậu bé ra vẻ rất khẩn cấp, vờ đau bụng, đến cạnh xe ngựa định cởi khố.
Nha hoàn không còn cách nào, hỏi phải làm sao, Miêu Giác mắng: "Mày là đồ heo, tao muốn đi ngoài, mày tự nhiên phải đi lấy giấy, bộ mày định cho tao làm như chó vậy chùi đít vào cây à?"
Nha hoàn nghe thế vội chạy về nhà đi lấy giấy.
Miêu Giác thấy nha hoàn đi rồi, lập tức bước đến xe ngựa, nhỏ giọng gọi Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở kỳ thật nghe hết lời chúng nói, phì cười thò đầu ra bảo: "Đúng là nhóc quỷ."
Miêu Giác cười hì hì, hỏi: "Lần trước nhiệm vụ hoàn thành tốt đúng không?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Hoàn thành tốt lắm, nhưng mà ta còn nhiệm vụ giao cho em nữa, nó giúp em có thể rời khỏi cái nhà này."
Miêu Giác nghe thế liền gật đầu, nói: "Ca nói đi, nha hoàn đó sắp quay lại rồi." : Y
Mạnh Thiên Sở bảo: "Em hiện giờ phải quay về nhà một chuyến, lén nói với tỷ tỷ em là ta chờ ở nha môn, ta có chuyện muốn nói với tỷ của em, bảo tỷ tỷ đi một mình đến, đừng để ai biết hết."
Miêu Giác gật đầu, đáp: "Biết rồi, hai người đừng để ai nhìn thấy."
Mạnh