Mạnh Thiên Sở nói: "Hỏi hay lắm, đây là nguyên nhân vì sao sau này ta biết hung thủ là ai, nhân vì ta lúc đó cũng nghĩ giống như cô vậy. Vậy mọi người thử nghĩ coi, người như đại phu nhân vậy sẽ gánh tội thế cho ai?"
Nghe Mạnh Thiên Sở nói như thế, Mộ Dung Huýnh Tuyết chợt vỗ đùi, đứng phắt dậy mặt đầy hưng phấn nói: "Huynh quá lợi hại rồi, hèn gì ai cũng nói vậy, hiện giờ thì muội biết rồi."
Chu Hạo thấy họ trong bộ dạng như vậy, bảo: "Ta còn chưa hiểu gì đây."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Nữ nhân này cả đời chỉ vì một người mà sống, thúc nghĩ đó sẽ là ai?"
Nói xong, Mộ Dung Huýnh Tuyết không đợi Chu Hạo phản ứng hay hồi đáp, lại nhìn Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nhưng mà, nếu như Miêu Triết là hung thủ, vậy y giết nhị phu nhân đại khái còn có thể nói được, nhưng y vì sao lại giết hai đứa con mình vậy? Không có lý do a?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói như thế, Chu Hạo vốn chưa phản ứng kịp đã há hốc miệng ra ngẩn cả người, xem như là nghe họ nói chuyện thần thoại vậy.
Mạnh Thiên Sở đứng dậy bước đến cửa, nhìn ra ngoài nói: "Sở dĩ ta nói rồi, khi ta biết hung thủ chân chính là ai, ta cũng vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc động cơ giết người của y là sao đây?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, nói: "Muội hiện giờ minh bạch huynh vừa rồi ở ngoài nói là nghĩa gì.
Chúng ta sở dĩ nhất mực không hướng về phía Miêu Triết mà nghi ngờ, bỡi vì ai trong chúng ta cũng không nghĩ đối tượng giết người của y là núm ruột mà y sinh ra."
Mạnh Thiên Sở nói: "Ngưng! Câu nói này của cô lại nhắc nhớ ta rồi." Y - .
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Muội nhắc nhớ huynh cái gì?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Nhắc ta nghĩ tới câu thân sinh cốt nhục."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Ý của huynh là y giết đây không phải là con của y? Chẳng thể nào đâu, vậy thì sẽ là ai chứ?"
Mạnh Thiên Sở nói: "Miêu Triết là kẻ vô cùng chú trọng đạo đức và luân lý, lần đó nhị phu nhân quần áo không chỉnh tề khiến y tức giận vô cùng. Nếu như hai hài tử đó không phải là con của y, y tự nhiên sẽ không đeo cặp sừng to tướng trên đầu rồi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết ngẫm nghĩ, gật gật đầu, biểu kỳ tán đồng.
Chu Hạo hỏi: "Vậy thì vì sao y giết nhị phu nhân?"
Mạnh Thiên Sở hỏi lại: "Đúng a! Vì sao y muốn giết nhị phu nhân? Cho dù nhị phu nhân thất sủng, tội không ăn mặc nghiêm chỉnh cũng không đến nỗi chết? Huống chi nếu như đúng như chúng ta đoán, người đáng chết là tứ phu nhân chứ không phải nhị phu nhân, ta quả là nghi hoặc vô cùng."
Lúc này thì Vương Dịch bước vào thưa với Mạnh Thiên Sở: "Vừa rồi tôi ở cửa gặp ngục tốt nói là có một nha hoàn có chuyện nói với sư gia, tôi liền đưa nha hoàn đó đến đây luôn."
Mạnh Thiên Sở quay người lại, thấy sau lưng Vương Dịch quả nhiên có một cô nương mười mấy tuổi, dáng vẻ thanh tú, có vẻ khiếp đảm đứng sau Vương Dịch, cẩn thận thò đầu ra nhìn vào trong phòng.
Vương Dịch dẫn nha hoàn vào phòng cho cô bé ngồi xuống, sau đó nói với Mạnh Thiên Sở: "Nha hoàn này nói dối với ngục tốt là đau bụng muốn đi ngoài nhưng trong phòng giam nhiều người quá không thể nào đi vệ sinh được, do đó ngục tốt cho ra ngoài, nhưng vừa rời khỏi phòng giam đã quỳ xuống trước mặt ngục tốt nói nhất định phải gặp ngài, nói có chuyện nói cho ngài hay."
Mạnh Thiên Sở bước tới cạnh nha hoàn, tử tế quan sát cô bé một hồi. Nha hoàn xem ra là không biết đặt tay chân vào đâu, không ngừng co duỗi tay chân như đồ thừa vậy, cúi gập đầu không dám nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Người là nha hoàn phòng nào? Tên gì?"
Nha hoàn lí nhí đáp: "Con là Tiểu Cúc, là nha hoàn ở phòng nhị phu nhân."
Mạnh Thiên Sở à một tiếng, thầm nghĩ hắn trước đây không chú ý qua, chỉ tập trung hỏi nha hoàn của tứ phu nhân, tam phu nhân và đại phu nhân, quả thật là sơ sót bỏ qua nha hoàn ở phòng của nhị phu nhân rồi. Hắn hỏi: "Ngươi chẳng phải là tìm ta có chuyện nói hay sao?"
Tiểu Cúc cuối cùng ngẩn đầu, nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở rồi vội vã cúi đầu xuống.
Mạnh Thiên Sở dùng ngữ khí hòa hoãn hơn, khẽ bảo: "Ta nghĩ cô đại khái là nghĩ lâu lắm mới tìm được cách gặp ta, sao gặp rồi mà không chịu nói vậy?"
Tiểu Cúc nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, do dự một hồi, lên tiếng: "Tôi chỉ thế nhị phu nhân chuyển lời với ngài thôi."
Tiểu Cúc nói ra lời này, mọi người đều ngẩn ra, nhị phu nhân chẳng phải là chết rồi sao? Chẳng lẽ bà ta trước đó còn nói lời gì nhắn nhủ lại từ phía nha hoàn?
Mạnh Thiên Sở bảo: "Nhị phu nhân nói với ngươi khi nào? Sao trước giờ không nói cho ta hay?"
Tiểu Cúc thưa: "Tôi nhất mực rất sợ, không dám nói ra vì sợ phiền phức đến thân, vừa rồi ngài tiến vào hỏi chuyện tôi cúi đầu rất thấp, sợ ngài gọi đến tôi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy giờ ngươi sao lại muốn đi báo cho ta hay?"
Tiểu Cúc cắn môi nói: "Tôi ở cạnh nhị phu nhân năm năm rồi, bà ấy đãi tôi không bạc, rất nhiều người dưới nói xấu sau lưng bà ta, nhưng tôi biết bà ta khẩu xà tâm phật, lúc còn sống bà ta có nhờ