Tả Giai Âm mỉm cười ngồi xuống cạnh tứ phu nhân, nhìn nàng ta nói: "Đếm thăm cô, cô khỏe hơn chưa?"
Tứ phu nhân nghe quen người bên cạnh gọi mình là tứ phu nhân, đột nhiên nghe Tả Giai Âm gọi mình thế, hơn nữa Tả Giai Âm lớn hơn nàng mấy tuổi, cho nên nàng cảm thấy rất thân thiết.
Nàng nhìn Tả Giai Âm cười yếu ớt, nói: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội từ nhỏ thân thể đã yếu, một năm có mấy ngày khỏe đâu. Hơn nữa, sau khi sinh hài tử, thân thể đã không như trước nữa rồi."
Tả Giai Âm khẽ nắm tay tứ phu nhân, phát hiện chẳng có chút ôn độ nào, thầm nghĩ nhất định là khí hư gây ra, liền hỏi:
"Muội muội bình thường uống thuốc gì?"
Tứ phu nhân nói: "Kỳ thật muội cũng không rõ, nghe đại phu nhân nói, tỷ ấy cắt thuốc cho muội đều là loại bổ máu điều lý."
Trong quá trình Tả Giai Âm nắm tay đã lén bắt mạch của nàng ta, hiện giờ hỏi tiếp: "Vậy muội uống thuốc xong cảm thấy thế nào, thân thể khỏe hơn không?"
Tứ phu nhân lắc đầu, nói: "Lần này mãi không thấy bớt, ngược lại càng lúc càng cảm thấy không khỏe. Lão gia nói đại khái là do tâm bệnh của muội, không còn hài tử nữa, tâm tình u uất, cho nên mới không hữu dụng. Muội nghĩ ắt là vậy rồi."
Tả Giai Âm quay đầu nhìn Mạnh Thiên Sở đứng ở bên cạnh mình, ý tứ là bản thân nàng đã biết vấn đề ở đâu, Mạnh Thiên Sở gật đầu hiểu ý.
Tả Giai Âm nói: "Muội muội hãy nghĩ cho khỏe, thuốc vẫn phải uống, chỉ là tâm tình cũng rất quan trọng, hãy nghĩ thông một chút, lát nữa tỷ sẽ mang thuốc cho muội uống. Muội uống chút ít sẽ khỏe thôi."
Nói xong, Tả Giai Âm đứng dậy, bước đến cạnh Mộ Dung Huýnh Tuyết, nhỏ giọng nói: "Chờ lát nha hoàn nhà ta đưa thuốc đến, làm phiền muội đích thân đưa thuốc cho nàng ta uống, nhớ ngoại trừ thuốc của ta ra đừng cho nàng ta uống thuốc của ai khác cả."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu, Tả GIai Âm quay lại cạnh tứ phu nhân, ngồi xuống nói: "Muội muội dưỡng bệnh cho khỏe, ngày mai ta lại đến thăm."
Tứ phu nhân cảm kích ứa lệ đầy khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Muội và tỷ tỷ là kẻ xa lạ, tỷ tỷ lại đãi muội tốt như vậy. Nếu muội khỏe rồi, rất mong được kết nghĩa kim lan với tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ có vui lòng không?"
Tả Giai Âm khẽ dùng tay sờ trán tứ phu nhân, ôn nhu nói: "Ta làm gì lại không đồng ý chứ, chỉ cần muội trải lòng ra một chút, cố vui lên một chút thì thân thể tự nhiên khỏe thôi."
Tứ phu nhân gật gật đầu, nắm chặt tay Tả Giai Âm không buông, người ở bên cạnh chứng kiến không khỏi chua xót cõi lòng.
Tả Giai Âm đứng dậy cười cười với tứ phu nhân rồi bước ra cửa, Mạnh Thiên Sở cũng ra theo.
Đưa Tả Giai Âm ra tới cửa, hắn thấy tâm tình của nàng nặng nề, biết là vì tứ phu nhân, liền an ủi: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, thân thể của nàng so với trước không giống nhau đâu."
Tả Giai Âm nhìn Mạnh Thiên Sở, dùng tay đặt lên tay hắn, nói: "Đều nói hồng nhan bạc mệnh, thiếp vốn không tin, một người xinh đẹp như vậy mà rơi vào tình cảnh hiện nay, nếu như chỉ là dung mạo bình thường có thể còn tìm nhà tầm thường sống cả đời cho khỏe, sinh con đẻ cái cộng hưởng tuổi trời. Thứ nữ nhân cần chẳng phải chỉ thế thôi sao?"
Mạnh Thiên Sở biết nàng không vui, đổi lại là ai nhìn thấy người đẹp như vậy mà hiện giờ chỉ là cái xác không như thế đều thấy tiếc.
Hắn nói: "Ta biết nàng nhận thấy Tuyết nhi không đáng bị như vậy, ta cũng thế, nhưng mà đừng vì chuyện đó mà nghĩ quá nhiều, giữa người và người có khác nhau. Nàng nhìn xem, ta chẳng phải vô cùng yêu thương nàng sao, có phải không nè?"
Tả Giai Âm thở dài, nói: "Đúng vậy, nếu như đối với thiếp mãi như thế, thiếp mãn nguyện rồi."
Mạnh Thiên Sở biết nữ nhân nếu thấy nữ nhân khác sống không hạnh phúc, đều liên tưởng tới bản thân mình, than thở hoài hoài giống như bản thân rơi vào cảm ngộ đó vậy. Hắn nói: "Không phải nam nhân nào cũng bạc tình, nam nhân nếu mà nghiêm túc chẳng có nữ nhân nào sánh bằng đâu. Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa, nói xem nàng thăm mạch xong nhận định thế nào."
Mạnh Thiên Sở cố ý láy đề tài câu chuyện, không muốn Tả Giai Âm vì chuyện đó mà ảnh hưởng tâm tình.
Tả Giai Âm đáp: Thuốc thì cũng có tính tương sinh tương khắc, đại phu nhân này xem ra là dùng biện pháp đó để hại người rồi. Bà ta biết thân thể Tuyết nhi không tốt, cho nên không ngừng tẩm bổ, trong khi thân thể Tuyết nhi hư nhược, sao có thể chịu đựng được thuốc hành chứ. Bà ta sao không cho uống tì sương luôn cho chết cho thống khoái."
Mạnh Thiên Sở ôm Tả Giai Âm vào lòng, nói: "Được rồi, ta biết rồi, sau này chuyện này nàng không phải lo nữa, cái này để tướng công của nàng lo cho, nếu sớm biết như vậy ta không để nàng tới, làm cho nàng thương cảm như vầy, chỉ tại ta không tốt."
Tả Giai Âm bảo: "Chính là Miêu Triết và đại phu nhân làm trò, như vậy tứ