Đến và mắc vào lưới không ngờ lại là một con khỉ nhỏ.
Mạnh Thiên Sở đưa đèn đến sát hơn. Con khỉ đó kinh khủng nhìn họ, con mắt tặc xoay chuyển nhay nháy.
Nữ nhân đều có thứ hảo cảm trời sinh với động vật nhỏ, do đó Mộ Dung Huýnh Tuyết mừng rỡ nói: "Con khỉ khả ái quá." Xong thò tay định vuốt đầu con khỉ, trong khi con khỉ nhỏ cứ tránh ra phía sau.
Vương Dịch hỏi: "Hiện giờ chỉ bắt được con khỉ, sư gia ngài tính thế nào?"
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ một lúc, xong đáp: "Ta mang về nhà."
Khi về đến nhà thì trời đã sáng. Hắn đem con khỉ vào trong phòng. Nhà tự nhiên có thêm con khỉ, mọi người đều cảm thấy hứng thú mon men đến cửa thư phòng của hắn xem. Con khỉ còn cột trong lưới, Mạnh Thiên Sở còn chưa nghĩ được cách làm sao xử lý nó, nên không dám thả ra sợ nó chạy mất. Con nhóc này có thể leo cây, trèo tường nhảy mái ngói, e rằng ngay cả CHu Hạo cũng chỉ biết đứng ngó mà thôi.
Chỉ có điều, Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm và Phi Yến ba người ngoại trừ nhìn con khỉ đó còn quan sát Mạnh Thiên Sở, rồi thì thào với nhau. Mạnh Thiên Sở đang suy gẫm làm sao xử lí con khỉ này nền không để ý gì.
Phi Yến nhìn con khỉ giãy giụa, nhíu mày nói: "Thiếu gia, người đem con khỉ này nhốt trong lưới chi vậy? Thả nó ra đi, thấy thương quá hà."
Mạnh Thiên Sở cười cười đáp: "Thả ra thì được, chỉ có điều nó chạy là nàng phải đi bắt về cho ta."
Phi Yến không nói nữa, Hạ Phượng Nghi lúc này lên tiếng: "Không thả ra không ổn rồi, chàng thấy nó bị trói chân tay như vậy, nhất định là rất khó chịu."
Mạnh Thiên Sở nói: "Ta cũng biết chứ, ta cũng muốn thả nó ra, nhưng mà thả ra thì nó chạy, cần phải nghĩ cách mới được." Hắn chuyển sang hỏi Tả Giai Âm: "Nàng thông minh như thế, giúp ta nghĩ cách đi."
Tả Giai Âm cười nói: "Cho nó uống say, sau đó cột dây vào cổ nó thì có thể thả ra rồi!"
Mạnh Thiên Sở vỗ tay khen hay, Phi Yến không cần nhờ cũng đã chạy vù đi lấy rượu.
Tả Giai Âm vội nói: "Mọi người tưởng là thật à? Thiếp chỉ nói chơi thôi mà, sao mà cho nó uống rượu được chứ? Chàng bộ tưởng nó là con quỷ rượu giống chàng vậy sao?"
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Cái đó cũng phải, nhưng không biết con khỉ này có tửu lượng thế nào, đổ nhiều nói không chừng làm nó say chết, nếu như dùng rượu không được thì chúng ta dùng phương pháp gì khác vậy!"
Mạnh Thiên Sở bảo người dưới tìm một phòng trống (khu nhà của hắn được xây rất bề thế, do đó có nhiều phòng trống không có người ở), sau đó cho người đặt trong nhà cái củi, bàn, giường, nước và trái cây. Mọi người thấy hắn chỉ huy người dưới xoay chuyển mòng mòng, không biết là hắn định bày ra trò gì.
Sau khi thu thập xong, hắn cho đóng chặt cửa, rồi cắt dây cột con khỉ ra, quẳng con khỉ luôn cả lưới vào phòng, xong nhanh chóng đóng cửa lại.
Mạnh Thiên Sở phất phất tay bảo mọi người tản đi, còn hắn thì nấp dưới cửa sổ quan sát con khỉ. Quả nhiên, con khỉ nhanh chóng chui ra, người nhỏ mà mắt thì rất giặc, nhìn quanh quất khắp nơi. Nó thoắt cái nhảy lên bàn lấy trái cây ngửi ngửi rồi quẳng đi, sau đó nhảy lên tủ ngồi.
Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm, Phi Yến lúc này cũng rón rén đến xem, thấy con khỉ hoạt bát khả ai đều rất thích.
SAu khi quan sát con khỉ một hồi, ba nàng kéo Mạnh Thiên Sở về thư phòng nói chuyện. Đến nơi, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Thần thần bí bí làm cái gì vậy?"
Ba nàng đều không nói, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, nhìn đến mức hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn tìm cái ghế ngồi xuống, hỏi: "Sao lại nhìn ta như vậy, có phải là muốn biết vì sao ta bỏ con khỉ trong phòng đó phải không, các nàng cảm thấy kỳ lạ lắm phải không?"
Ba nàng vẫn không lên tiếng, tủm tỉm cười nhìn hắn. Hắn đến mức này thì đã phát rầu, bản thân sợ nhất là đoán nữ nhân nghĩ gì, phá án cái gì hắn cũng không sợ, chứ khi đụng tới nữ nhân tâm thì... sâu như biển ấy mà!
"Là các nàng không nói đó nghe, không nói ta đi đó." Mạnh Thiên Sở nói xong đứng dậy định ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được tại Y
Đến đây thì Tả Giai Âm bắt đầu lên tiếng: "Phu quân, nếu như chàng thích nữ tử đó thật, chúng ta có thể thương lượng, chúng thiếp sẽ không ngại để chàng mang nàng ấy về nhà đâu."
Mạnh Thiên Sở ngớ ra, lòng nghĩ bọn họ ắt là nói đến Mộ Dung Huýnh Tuyết. Tối qua hai người thân mật với nhau ắt không có ai nhìn thấy, bao quát cả Chu Hạo, mà dù Chu Hạo có biết cũng không nói gì. Hắn có chút áy náy, bản thân một vợ hai thiếp ai ai cũng mặt đẹp như hoa, đặc biệt là Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm ai cũng là vưu vật của thế gian, hơn nữa Tả Giai Âm đã có mang, bản thân hắn sao tìm ra lí do nạp thiếp nữa chứ? Hiện giờ đột nhiên nghe họ nói như vậy, đúng là hắn không biết ứng phó thế nào. Ba nàng này rốt cuộc là đã biết được cái gì, hay là cố tình thử thách hắn đây?
Ba nữ nhân nháy mắt ra hiệu cho nhau. Hạ Phượng Nghi bước tới cạnh Mạnh Thiên Sở, mỉm cười nói: "Phu quân, Phi Yến là thiếp lúc xưa hứa cấp cho chàng, nạp Giai Âm làm thiếp thì thiếp thân đây cũng đồng ý, còn chủ động giúp chàng hỏi cưới nữa, cho thấy thiếp thân chẳng phải là người ngang không giảng lý lẽ. Hiện giờ chàng nếu có nữ tử ưa thích, chàng có thể mang về nhà mà."
Mạnh Thiên Sở mừng rơn, chuyển thân nhìn thấy Hạ Phượng Nghi đang tủm tỉm cười, hỏi lại: "Các nàng nói gì thế?"
Phi Yến nói: "CHúng thiếp đâu có nói gì đâu, là tự thiếu gia nói cho chúng em đó mà."
Mạnh Thiên Sở không hiểu: "Ta? Ta nói gì cho các nàng chứ?"
Tả Giai Âm cười cười lấy một cái kính bằng đồng đưa cho hắn nói: "Soi xem thì chàng biết liền chứ gì?"
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy cái gương nhìn qua. Tiêu rồi! Hắn lập tức hiểu ra, thì ra khóe môi của hắn còn dính vệt son hồng từ môi Mộ Dung Huýnh Tuyết đề lại, đại khái là đêm qua trời tối quá không chú ý, bắt được con khỉ xong mọi người đều cao hứng, có khả năng là không chú ý đến vết hồng nhàn nhạt này (Trừ Mộ Dung Huýnh Tuyết ra, những người khác dù có thấy cũng không tiện nói), còn bản thân hắn thì không thể nhìn thấy được. Chờ khi về nhà thì trời đã sáng, do đó ba vị phu nhân tinh tế này nhìn là biết ngay.
Mạnh Thiên Sở biết không qua được mắt ba nàng, đành ngồi trở lại, nhìn mặt từng người, thấy không ai có vẻ bực mình, nên cũng mạnh dạn hơn, trước hết cười