Mạnh Thiên Sở nói: "Bức họa thì đẹp, nhưng mà bài từ và nội dung vẽ có vẻ không hợp với nhau, sắc thái của bức họa này có vẻ điềm lệ, nhưng lời từ thì sao mả bi thương quá vậy?"
Chu Hạo cảm khái nói: "Hồng nhan bạc mệnh, đại khái chính là ý tứ này. Một cô nương xinh đẹp là vậy không ngờ lại chết đi, ai mà độc ác ngoan tâm thế?"
"Chu Hạo, thu bức họa đem về, đề ta xem xét lại cho kỹ."
Mạnh Thiên Sở mờ các bức vê khác ra xem, nhưng dường như đó là tác phẩm dụng để luyện bút của chủ nhắn, so với bức vẽ trước kém một khoảng cách rất xa, Khi hấn vừa định cuốn các bức vẽ này thu lại hết, một trong số đó đã dẫn đến sự chú ý của hắn
Đấy là một bức họa nhỏ chỉ dài một mét, trong đó vẽ hai nữ tử trên một bục gỗ bên cạnh song. Một nữ tử ăn mặc hoa lệ nằm dựa vào một cái ván kê, biểu tình ra vẻ thích thú, bèn cạnh là một nữ tử tuồi nhỏ hơn, trong tay cầm cái quạt bồ, ngồi cạnh cô nương kia, Xung quanh có lau sậy và hoa dại, trẽn mặt nước côn có hai con vịt nhàn nhã bơi. Bên trái bức họa có đề câu: "Giữa thu được mời ở lại, một thoáng lười nhác ở nhà Thanh Chân cư sĩ." : Y
Mắt Mạnh Thiên Sở sáng rực lên, cao hứng cười nói: "ông trời có mắt! Đúng là ông trời không tuyệt đường con người, Ha ha, câu này đúng là nói rõ tám tình của ta lúc này! Ha ha ha."
Chu Hạo thày Mạnh Thiên Sở cao hứng như vậy, hỏi: "Thiêu gia có phát hiện gì sao?"
Mạnh Thiên Sở mĩm cười gật đầu, không trả lời, Hắn sau đó đẫn Chu Hạo và Mộ Dung Huýnh Tuyết về nhà, ngay từ xa đã nghe tiếng cài cọ, Hắn nhíu mày đi nhanh về phía phát ra âm Thanh, Chu Hạo và Mộ Dung Huynh Tuyết bám theo sau.
Lúc này, phòng của Phi Yến đã ngổn ngang tan tành, Phi Yến tranh ở góc tưởng khóc rất thương tâm Ôn Nhu một tay cầm cây chồi lông gà, một tay chống eo, mặt mày bặm trợn Tả Giai Âm ềnh cái bụng bầu hộ vệ trước người Phi Yến, Hạ Phượng Nghi đứng bên cạnh, không biểt làm sao mới phải.
Thấy Mạnh Thiên Sở bước đến, mọi người đều hiện vè cầu cứu.
Hắn bước tới đứng ở cửa, Phi Yến vừa nhìn thấy hắn đã nhào tới giống như đứa bé tìm kiếm sự che chở từ cha mẹ vậy.
Ôn Nhu xông lại chụp lấy Phi Yến co kéo, do dùng lực quả mạnh đã khiến ổng tay áo của Phi Yến rách ra.
Mạnh Thiên Sở chụp tay ả hất mạnh, Ôn Nhu lùi mấy bước ngồi phịch xuống đất, Mạnh Thiên Sở ôm Phi Yến vào lòng, tức giận quát hỏi Ôn Nhu: "Cô làm cái gì vậy?"
Ôn Nhu bò nhỏm đậy, dùng chồi lông gà chỉ Phi Yến đáp: "Ngươi hỏi ta, sao không hỏi nó thử coi?"
"Phóng tứ! Ta là phu quân của cô, không phải là "ngươi"! Muốn ăn đòn hả?"
Vẻ hung hăng của Ôn Nhu lặp tức giảm xuống một nửa: "Lão gia, ngài đảng lẽ phải quản nhưng tiểu thiếp này của ngài, không ngờ lại coi tôi như không tồn tại tôi hôm nay không dạy cho nó một bài học, sau này tôi làm sao ở lại cái nhà này được nưa!"
Mạnh Thiên Sở phát hiện trên tay Phi Yến có dấu bị đánh, lòng đau xót vô cùng, sẩm mặt bỏ Phi Yến ra, từ từ đến trước mặt Ôn Nhu, cười cười, đột nhiên vung tay tát mạnh. Tiếng bốp vang lên rồ to, đánh cho Ôn Nhu kêu thảm một tiếng, ôm mặt lùi mấy bước, ngơ ngẩn nhìn Mạnh Thiên Sở: "Ngươi.., ngươi đánh ta? Ngươi bằng cái gì mà đánh ta? Ta là phu nhân của ngươi, tiểu thiếp vô lề với ta, ta không thể giảo huấn hay sao?"
"Đồi làm nhả khác thì có thể, nhưng ở chồ ta thì không!" "Vì sao?"
"Nhân vì ở đây lời ta nói là tất cả! chỉ có ta mới có quyền sử dụng gia pháp!"
Ôn Nhu ngẩn ra: "Vậy người làm phu nhân ta và tiều thiếp có gì khác biệt?"
"Đương nhiên có khác biệt!" Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói- "Bọn họ đánh cô ta không quản, cô đánh họ, ta sẽ đánh cô!"
Ôn Nhu ôm mặt òa lên không, vừa khóc vừa gào: "Ngươi giết ta phứt đi! Ta không muốn sổng nữa! Hu hu hu ..."
Mạnh Thiên Sở chẳng thèm lý ả, bước trở lại cạnh Phi Yến, hạ giọng hỏi: "Là chuyện gì thế?"
Mắt Phi Yến đọng đầy nước: "Em, em chỉ gọi Giai Âm tỷ tỷ là phu nhân, thế mà cô ấy nói em không quy củ, dùng chổi lông gà đánh em."
"Mẹ! Cái quái gì thể, không ngỡ vậy mà dám động thủ." Hắn quay đầu hỏi Tả Giai Âm, "Nàng một thân võ công, sao không ngăn càn?"
Phi Yên vội nổi: "Không trách Giai Âm tỷ tỷ, tỷ ấy đến thì em đã bị đánh rồi, nếu không có Giai Ảm tỷ tỳ, cồ còn đánh em dừ hơn nửa."
Tả Giai Âm nói: "Kỳ thật Ôn Nhu nói cùng có lý, Phượng Nghi và cô ấy là vợ, thiếp và Phi Yến là thiếp, xưng hô đích xác không thể giống nhau. Chuyện xưng hô này vốn chúng ta rất tùy ý..."
Ôn Nhu tuy đang khóc, nhưng nhất mực dõng tai nghe họ nói, Khi nghe đến đâv, cô ả đứng mắt đậy, đẩu tóc lòa xòa, mắt nhòe lệ tru tréo: "Cái gì mà tùy ý chứ? Nhưng nhà chân lẩm tay bùn cưới hòi tùy tiện mới tùy ý, cô là thiên sư mà ngay cả chuyện nảy cũng không biết, *** chó gì thế!
Hạ Phượng Nghi nhíu mày: "Ôn Nhu muội muội, sao muội có thể nói nhưng lời như thế chư...?"
"Sao hả? Định giáo huấn tôi sao? Cô là cái thá gì chứ? có tưởng cô là đại phu nhân ta là nhị phu nhân rồi cô có thể quản ta sao? Ha ha, vậy mau trèo lên ghế ngồi yên trên đó đi!
Tả Giai Âm thấy sắc mặt Mạnh Thiên Sở càng lúc cảng khó coi, biết là hắn đang cố sức áp chế lửa giận trong đẩu, một khi bạo phát e rằng khó có thề thu thập, vội kéo kéo ống tay áo của hắn: "Phu quân, đãy chẳng phải là chuyện gì lơn, chàng công vụ bề bộn mệt mỏi, sớm về phòng nghi ngơi..."
"Cái gì?" Ôn Nhu dần tới hai ba bước, phẫn son trang điểm trên mặt đã bị nước mắt nhỏe nhoẹt loạn cả lên, nhưng vắn giương đôi mắt hạnh nhìn Tả Giai Âm: "Cô nói cái gì? Cái gì mà không phải là chuyện lớn? Không có quy củ không thành gia đình; cô cũng biết mả? Tam cương ngũ thường cô chắc họ qua? Cái gì là đạo làm vợ cô biết chứ? Cái gi mà phu quản? Phu quân là tiếng mà tiểu thiếp có gọi hay sao? Cô chỉ có thề gọi là lão gia! Cô và con nhỏ Phi Yến này so với bọn nha đẩu và bà mụ ngoài kia chẳng khác gì, chẳng qua là tối đến chảng háng cẳng ra cho lão gia nằm lên..."
"Im miệng! Ngươi điên đủ rồi chưa?" Mạnh Thiên Sở nạt chìm.
Ôn Nhu ngẩn ra: "Thật là không nhìn ra nha, lão gia, ngài bênh vực nó như vậy, ngài hiện giờ ở trước mặt tôi mà hung hàn, kỳ thật có còn nghe lời thúc thúc của tôi nữa không, nếu có bản lãnh thì ngài đến trước mặt thúc thúc tôi mà hung hảng đi a? Hắc hắc, Trước mặt thúc thúc tôi, ngài chẳng qua là con chó ngoắc đuôi mà thôi!"
"Chát....!" Một cú tát rõ to vang lẻn, Ôn Nhu òa khóc, ôm mặt nhìn trừng Mạnh Thiên Sở: "Ngươi còn đánh ta? Ta.., ta liều mạng với ngươi...!" Xong vung trảo ra chụp thẳng vào mặt Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở tung chân phóng ra một