Sau khi nghe Chu Hạo nói về chuyện báo lại cho các vị phu nhân ở nhà, Mạnh Thiên Sở cười, bảo tiếp: "Nếu đúng là yêu tinh thật thì Chu Hạo ông học được phép hàng yêu trừ ma từ khi nào ha?"
"Thiếu gia, tôi nói không lại thiếu gia, nhưng bảo hộ ngài là chức trách của tôi, tôi không ngủ đâu."
Mạnh Thiên Sở nói: "Hiện giờ chưa quá canh một, còn sớm mà, ông ngủ trước, đến canh hai ta gọi ông là được."
Chu Hạo ngẫm nghĩ: "Vậy cũng được, dù gì thì đến canh hai tôi cũng nghe tiếng trống canh mà." Nói xong liền nằm phục xuống ngủ.
Lúc còn sớm Mạnh Thiên Sở đã dò hỏi kỹ chỗ Cẩm nhi hẹn, do đó đêm nay tìm tới không mất nhiều sức, hơn nữa ánh trăng rất sáng, hẹn hò trong hoàn cảnh này thật thú vị.
Mạnh Thiên Sở nấp trên cây quế, khi đi Chu Hạo ngáy như sấm, bản thân hắn ước hẹn với giai nhân, tự nhiên không gọi một lão đầu theo vướng tay vướng chân.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc một nữ tử mang khăn trùm màu đen lẹ làng đi tới.
Nữ nhân đó tới dưới gốc cây, nhìn xung quanh, phát hiện không có người tự hồ như không cam tâm, đi vòng quanh cây quế một hồi, miệng lẩm bẩm: "Anh chàng đẹp trai này chẳng lẽ chỉ chọc ghẹo Cầm nhi ta cho vui? Một nam nhân tốt như vậy, nếu để vọt mất thật là tiếc biết mấy."
Mạnh Thiên Sở ở trên cây nghe rất rõ ràng, nhịn không được cười, thầm phục cho một nữ tử phóng đãng, chỉ vừa nhìn thấy nam nhân trẻ tuồi mà đã gấp gáp nôn nao còn hơn đàn ông háo sắc thấy con gái non tơ. Xem ra Phan Kim Liên ngày xưa còn thua cô này.
Chợt nghe một tiếng thở dài, Mạnh Thiên Sở cho rằng nữ tử định đi, không ngờ ả ta ngồi xuống bậc đá, ánh trăng chiếu lên thân thề nhu mị của cô nàng, tạo thành một bóng dáng mỹ lệ.
Mạnh Thiên Sở len lén tụt xuống cây, đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nữ nhân đó kinh khủng quay phắt người lại, phát hiện là nam nhân đẹp trai lúc ban ngày, liền mặt mày tươi rói, đứng phắt đậy nhào vào lòng hắn.
"Giỏi cho một nam nhân xấu xa không có lương tâm, để cho người ta chờ ở đây cả buổi, chàng sờ vào tay ta đây nè, đã lạnh đến cóng cả rồi."
Mạnh Thiên Sở ngửi được hương vị trên người Cầm nhi, xem ra là mùi nước thơm, hơi nồng nặc. Hắn thật ra chỉ thích mùi hương tự nhiên như có như không trên người nữ nhân.
Mạnh Thiên Sở không hề sờ tay Cầm nhi, mà khẽ đẩy Cầm nhi ra khỏi lòng mình: "Ta kỳ thật đã đến từ sớm, chỉ là trốn một bên xem nàng, nàng không biết dưới ánh trăng nàng đẹp động lòng người thế nào đâu." Bạn đang đọc truyện được tại Y
Cầm nhi bị Mạnh Thiên Sở tán như bay bổng lên mây, liền nép vào lòng hắn lần nữa.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Tuy ta có lòng giống như nàng, hận không thể lập tức đem bản thân giao cho đối phương, nhưng mà ở đây không thể."
Cầm nhi đại khái chưa từng nghe qua nam nhân nào dùng lời đường mật nói với minh như vậy, đêm nay nghe Mạnh Thiên Sở nói thế, không ngờ cảm động muốn khóc.
"Công tử và ta vừa gặp đã chung tình, hà tất không thể cùng ta vầy duyên cá nước?"
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ: một nha hòan nho nhỏ như vậy mà không ngờ có thể xuất khẩu thành văn, đem thành ngữ tự tin mượn dùng, xem ra Thủy Mộc Nhan trước kia đã bỏ không ít công dạy cho cô nha hoàn hầu cận này.
Hắn thở dài một tiếng, nói: "Nàng và ta tuy mới gặp đã phải lòng, nhưng mà nàng là hồng hạnh trong vườn nhà khác rồi. Nếu để cho người ta nhìn thấy, ta thì không ngại gì, nhưng ta không thể vì một thoáng hoang lạc mà hủy đi một thân thanh bạch của nàng."
Cầm nhi cảm động nói: "Công tử đãi ta như vậy, Cầm nhi ta thật là không nhận lầm người, nhưng mà Cầm nhi làm cách nào có thề gặp lại công tử nữa?"
Mạnh Thiên Sở biết là thời cơ đã đến: "Ta ở khách sạn đợi nàng."
Cầm nhi vội vã gật đầu, mặt đầy khát vọng nhìn hắn, nói: "Cẩm nhi nhất định sẽ đến."
Mạnh Thiên Sở thấy con đàn bà hư hỏng này không có ý muốn đi, đang nghĩ cách làm sao cho phải, đột nhiên nghe một tiếng ho khan, Mạnh Thiên Sở lập tức nói với Cầm nhi: "Nàng mau rời khỏi chốn này, đừng đê người ta nhìn thấy."
Tiếng ho đó Cầm nhi cũng nghe được, hơn nữa bản thân ả ta một tháng phải đến đây ba lần, quen biểt với hầu hết hòa thượng ở đây, cho nên rời khỏi chỗ này sớm thì hay hơn. bèn ghi nhớ lời dặn của Mạnh Thiên Sở, vội vã cúi đầu đi nhanh.
Mạnh Thiên Sở thấy thân ảnh Cầm nhi đã biến mất, bèn nói: "Bước ra đi."
Từ trong bụi cây chợt có một người chui ra, cất giọng cười cười nói "Thiếu gia, lão phu phối hợp không tệ chứ? Ha ha."
Hôm sau, Cầm nhi quả nhiên ăn mặc xinh đẹp như hoa, y theo lời hẹn mà đến.
Khi cô ả mặt mày hớn hở bước vào phòngMạnh Thiên Sở thì phát hiện trong phòng còn có một lão đầu, mặt liền dài ra ngay.
Mạnh Thiên Sở vội vã bước tới, tươi cười đón tiếp thấy Cầm nhi cứ một mực nhìn Chu Hạo có vẻ không vui, liền bảo: "Đó là tùy tòng của ta?
Cầm nhi gật đầu, không tiện mở lợi báo lão đầu đi ra, đành im lặng ngổi xuống bàn.
Mạnh Thiên Sở ân cần rót nước cho Cầm nhi, cô nàng không có lòng nào uống, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh. Đột nhiên, ánh mắt của ả dừng phắt lại vào một chỗ trên tường, sắc mặt biến hẳn, nước trà đồ ra bàn mà cũng không hay.
Mạnh Thiêu Sở ở bên cạnh lạnh lùng quan sát Hắn tự nhiên biết Cầm nhi nhìn thấy cái gì mà phản ứng như vậy, hẳn cũng không gấp, chỉ để ý quan sát vẻ mặt đầy sự kinh khủng và sợ sệt của Cầm nhi.
Cầm nhi chỉ lên bức họa trên tường, miệng lấp bấp hỏi: