Hạ Anh Minh hỏi: "Vậy... vậy vì sao khi ta trở về, cửa sổ bị đóng chặt rồi?"
Mạnh Thiên Sở cười: "Ngươi thật là kỹ lưỡng, ngươi nhất định là thấy con khi được Thủy Mộc Nhan dạy dỗ cẩn thận rồi đó, nếu như nó có thể chốt cửa chính, thì chốt cửa sổ có khó khăn gì?"
Hạ Anh Minh cuối cùng không còn gì để nói, ngồi bẹp ôm đầu, rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "ngươi bằng vào cái gì mà kết luận là do ta giết?"
"Ngươi chết do ở trong phòng kín, trong khi rõ ràng là bị người bóp chết, mà kẻ biết con khỉ biết đóng cửa chỉ có người chết, ngươi, và nha hoàn hầu cận Cầm nhi. Trong khi đó Cầm nhi lại không ở Hàng châu lúc đó, không thể phân thân giết người, cho nên hung thủ chỉ còn có ngươi. Tuy ngươi tính hết mọi điều, nhưng quên một điểm là người chết có thể nói được!"
"A?" Hạ Anh Minh kinh khủng kêu ré lên.
"Người chết dùng mặt của cô ta cho ta biết ngươi thiết kế cơ quan này như thế nào. Ngươi đem Thủy Mộc Nhan dựa vào cửa sổ, và dù sao đó cũng là người chết, hơn nữa ngươi cũng biết nàng ta chí ít phải dựa vào đó mấy canh giờ thì hiện tượng thi cương mới từ từ nhũn ra, thi thể sẽ từ từ ngã xuống. Và cũng vì mấy canh giờ dựa vào cửa sổ này, cho nên, hoa văn điêu khắc trên cửa sổ đã ấn vào mặt người chết."
Hạ Anh Minh hỏi: "Đã nửa năm rồi sao có thể nhìn thấy vết ấn lên mặt đó được?"
Mạnh Thiên Sở hỏi lại: "Ngươi nếu thích hỏi cho ra lẽ, thì được, ta sẽ cho ngươi biết vậy. Ngươi có biết cái gì là thi chá (xác nguyên hình, xác không rửa) hay không?"
Hạ Anh Minh lắc đầu, Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Cái đó khó trách ngươi, ai bảo ngươi khi xưa bỏ ra nhiều tiền như thế để chuộc thân cho Thủy Mộc Nha, rồi khi chết thì chẳng chịu bỏ tiền tìm chổ khô ráo thông gió mà chôn, lại đi chôn ở cái chỗ bình thường ở gần đây làm chi?"
Hạ Anh Minh hỏi: "Cái này có quan hệ gì với chuyện chôn cất ở chỗ nào?"
"Quan hệ chứ, ngươi chôn nàng ta ở chỗ vấn rất thấp, năm nay vừa khéo Hàng châu mưa hơi bị nhiều, và thi thể khi chôn ở chỗ đất ẩm thấp hoặc trường kỳ bị tẩm chìm trong nước, thì sự thối rửa sẽ chậm lại hoặc đình chỉ, vì nước tẩm ước khiến da biến mềm, biểu bì và da dưới bị bóc ra. Trong thân thể có một số vật chết béo không hòa tan vào nước sẽ hình thành hiện tượng thi tịch (xác không rả), và hiện tượng thi tịch này vừa khéo lại bảo tồn dấu vết trên cơ thể vào lúc tẩm liệm. Chỉ có điều, ngươi giết người căn bản là trong lòng hoảng sợ, cho nên không dám nhìn mặt nàng ta vào lúc tẩm liệm đó, cho nên không phát hiện ra dấu vết này."
Sắc mặt Hạ ANh Minh tái nhợt, không biết hối hận hay là thương tâm, gục đầu hồi lâu, sau cùng thở dài nói: "Ta nhận tội, là ta giết Thủy Mộc Nhan, ta vốn cho rằng sẽ chẳng có ai biết, thật không ngờ.... ai!"
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vì sao ngươi lại giết Thủy Mộc Nhan?"
Hạ Anh Minh lại thở dài, đáp: "Ta nếu không phải thật lòng yêu nàng ấy, ta đã không bỏ nhiều bạc ra chuộc nàng ấy như vậy. Sau đó lại vì mua lấy nụ cười của mỹ nhân, ở Nhân Hòa huyện này lại chuyên môn xây cho nàng ấy một trạch viện. Nhưng mà, vô luận là ta làm thế nào, lòng của nàng ấy lại không hề có ta, thậm chí chẳng bằng một phần mười những gì mà Cầm nhi cấp cho ta. Ta còn nhớ khi còn ba ngày nữa tới Trung thu hôm đó, phu nhân nhà ta để cho nàng ấy trở về đoàn viên, nàng ấy lấy cớ là không khỏe, ta cũng cho là nàng ấy tâm cao khí ngạo, là nữ tử tài hoa, coi khinh người cả nhà ta thô lậu và thiển bạc, cho nên ta cứ mặc cho nàng ấy. Và lúc đó ta cũng đã lén nàng ấy cùng Cầm nhi đi lại với nhau, nên ta có lòng cho phu nhân gặp Cầm nhi, và đã cho Cầm nhi về trước."
Mạnh Thiên Sở thấy y dừng lại, bảo: "Kế tục!"
Hạ Anh Minh tiếp: "Cầm nhi đi rồi, nàng ấy lại hỏi ta có muốn nạp Cầm nhi làm thiếp không. Lúc đó ta cũng không thừa nhận, dù gì thì nàng ấy cũng không quan tâm đến ta mà. Không ngờ nàng ấy nói, để ta dùng Cầm nhi đổi nàng ấy, để nàng ấy đi. Lúc đó ta chỉ tưởng là nàng ấy ghen, thậm chí còn có chút cao hứng, không ngờ nàng ấy lại nói tiếp là trong lòng nàng ấy nhất mực có một nam nhân, hi vọng ta có thể cho nàng ấy sự hạnh phúc. Ta lúc đó tức điên lên, thầm nghĩ ta bỏ số tiền lớn thế này chuộc nàng ấy ra khỏi biển khổ, thế mà nàng ấy lại còn nghĩ đến nam nhân khác. Trong lúc tức giận, ta tát cho nàng ấy một bạt tai. Nói đúng ra lúc đánh xong ta thật đau lòng, ta làm sao nở đánh nàng ấy chứ?"
Hạ Anh Minh kể đến đây rồi ngồi khóc rất thương tâm, Mạnh Thiên Sở không nỡ giục y, biết một nam nhân không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không dễ nhỏ lệ, cho nên cứ mặc cho Hạ Anh Minh khóc.
Hạ ANh Minh cuối cùng dằn được lệ, tiếp: "Sau đó nàng ấy ôm mặt khóc ròng, ta rất phiền, và thế là đến thư phòng của nàng ấy dưới lầu xem cho khuây khỏa. Thật không ngờ nhìn thấy thư của một nam nhân viết cho nàng ấy cũng như những từ ngữ nhớ nhung của nàng ấy viết cho nam nhân đó. Sau khi xem xong, sự phẫn nộ trước đó của ta lại bị kích lên, ta xông lên lầu, túm lấy cổ của nàng ấy. Lúc đó ta chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn giết con tiện nhân ấy, không ngờ nó tốn của ta nhiều vàng bạc vậy mà đi nghĩ đến nam nhân khác, không ngờ chẳng thèm đếm xỉa gì đến liêm sỉ mà còn yêu cầu ta cấp cho ả hạnh phúc. Ta lúc ấy trong đầu chỉ còn có một ý niệm: ả phải chết! Chờ khi ta bình tĩnh trở lại, thì nàng ấy đã chết rồi."
Hạ Anh Minh nói đến đây, có chút thương cảm, lau chút lệ mờ đục, nói tiếp: "Chuyện sau đó thì các người biết cả rồi. Ta ngồi ở đó hồi lâu, bắt đầu nghĩ kế xem phải làm sao. Ta chờ mấy canh giờ, chờ thi thể cứng lại, đặt thi thể cạnh cửa sổ, sau đó ra cửa. Căn cứ vào kinh nghiệm trước đó, ta biết chỉ cần ta ra cửa, con khỉ sẽ tự động đóng cửa lại. Ta đi ra rồi, con khỉ nhỏ quả nhiên đóng chốt cửa từ bên trong, ta sau đó mượn cớ li khai chốn này, tạo thành hiện tượng giả là nàng ấy còn sống khi ta rời khỏi."
Mạnh Thiên Sở nghe xong, không khỏi thở dài, nói: "Ngươi đúng là bỏ tiền ra mua cái khổ vào thân a, ai, thật là...!"
Hắn ra lệnh cho người phục phía ngoài vào áp giải Hạ Anh Minh về đại lao.
Lúc này trời vừa hừng sáng, một ngày mới lại bắt đầu.
Mạnh Thiên Sở trở về tới nhà, trải giường chiếu trong thư phòng ngủ một giấc kéo dài suốt một ngày một đêm, khi tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức, và thế là bước ra cửa hoạt động cho giản gân cốt.
Hoa tưởng vi và nguyệt quế trong vườn nở rất đẹp. Các nha hoàn nhàn nhã không có chuyện gì làm đã dọn mấy cái ghế ra ngồi thêu hoa hay làm hài. Mặt trời mọc chưa được mấy chốc mà trời đã rất nóng, thỉnh thoảng có chút gió mát thổi qua, dễ chịu vô cùng.
Mấy ngày trước, Hạ Phượng Nghi kiến nghị lão Hà đầu trở về nhà làm quản gia trở lại, bán quán rượu cạnh Tây hồ đi. Mạnh Thiên Sở chấp nhận kiến nghị này, dù gì hắn từ khi làm lĩnh ban Đông Hán tới giờ thứ có nhiều nhất chính là