"Thiếu gia, người nhẫn tâm để nương tử mình xuất đầu lộ diện trước mặt những xú nam nhân đó sao?" Phi Yến hỏi, rồi nàng nhìn trước nhìn sau, thấp giọng: "Có phải ngươi nghĩ đó không phải là nương tử thực của mình, nên mới hào phóng như vậy?"
Mạnh Thiên Sở hơi sửng sốt, rồi lập tức nhận ra, cổ nhân rất chú ý chuyện nam nữ, nữ quyến bình thường tránh gặp ngoại nhân, trong mọi trường hợp, có thể tránh bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Lúc trước ở khách điếm, mỗi khi ăn cơm Hạ Phượng Nghi đều ngồi riêng một bàn, thậm chí không tiếc tiền mua chỗ ngồi, đó không phải là chủ ý của nàng, mà là do lễ giáo phong kiến quy định như vậy.
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Vậy nàng ăn cơm thế nào?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
"Ta mang cơm về cho thiếu phu nhân ăn a. »
"Thế còn ngươi?"
"Thiếu phu nhân ăn xong rồi ta mới ăn."
Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Ngươi đem cơm về cho nàng, sau đó trở lại ăn cơm cùng chúng ta, sao lại phải đợi nàng ta ăn xong rồi mới ăn?" hắn không quen trật tự phong kiến nên mới nói vậy.
Phi Yến tưởng hắn đang nói mơ: "Sao lại nói như vậy? Làm gì có đạo lý nha hoàn cùng ăn cơm với tiểu thư?"
Lúc này hắn mới nhớ ra, Phi Yến làm nô tỳ, trật tự phong kiến này đã nằm thâm căn cố đế trong đầu nàng rồi, hắn cũng lười giảng giải về nhân quyền dân chủ hiện đại cho nàng nghe, nên hắn quay người đi vào Đại Hùng bảo điện.
Phi Yến vào trong đại điện, đến trước tượng phật Thích ca mâu ni dập đầu lạy ba cái, sau đó lấy hai đồng tiền trong người ra, cung kính bỏ vào thiện duyên rương (hòm công đức), xem như đó là tiền cơm của bốn người bọn họ. Vợ chồng Tần Dật Vân đi phía sau, cũng cúng vào hai đồng tiền.
Tuy rằng nói người xuất gia "tứ đại giai không", nhưng rốt cuộc vẫn phải ăn ngũ cốc, rau quả, chẳng thể sống thiếu chúng được. Huyền Âm phương trượng đứng bên chắp tay chữ thập tạ ơn, tuy không thể nói lão thấy tiền là sáng mắt, nhưng thấy bọn họ cúng nhiều tiền, cũng không thể không cao hứng.
Mọi người cùng vào trai phòng, bên trong có một chiếc bàn dài, có lẽ phải đủ chỗ cho hơn hai mươi người cùng ăn. Chắc rằng trước kia, Thính Tùng tự này đã từng là một nơi hương khói cường thịnh, tăng chúng đông đảo. Giờ đây hương khói đã điêu linh, chỉ còn một chiếc bàn dài cô quạnh, thật khiến người ta chạnh lòng.
Lúc này trên bàn đã bày biện đồ ăn, chỉ có chút rau xanh cùng đậu hủ cùng một nồi cơm trắng tinh.
Mạnh Thiên Sở nói với phương trượng rằng nương tử mình không được khỏe, muốn dùng cơm ở trong phòng. Huyền Âm vội vàng lấy một ít thức ăn, đưa cho Phi Yến mang về, cũng để lại một chút phần Phi Yến ăn sau.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, đêm khuya đã canh hai, ai nấy đều rất đói bụng. Một tiểu hòa thượng bước vào trai phòng, đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mắt to mày rậm, mặt mũi sáng sủa, có thể nói là khá đẹp trai. Hắn ôm vài mấy cái bát bưng đến cho mọi người. Khi tới chỗ Tần phu nhân, nàng chụp lấy cổ tay hắn, ha ha cười: "Tiểu sư phụ, pháp danh là gì vậy?"
Tiểu hòa thượng kia bị Tần phu nhân cầm tay, mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Tiểu tăng… tiểu tăng pháp danh Hư Tùng…"
"Hư Tùng? Hì hì hì hì" Tần phu nhân che miệng, khanh khách cười duyên, nhìn nhìn hắn một chút, rồi nỉ non nói: "Hư Tùng tiểu sư phụ, thân mình ngươi