Người dẫn đường cung kính đứng cạnh cửa, đáp: "Nô tài vô dụng, kẻ này dùng đao kề cổ nô tài, cho nên..."
Vậy à?"
Bên trong dậy lên một loạt tiếng động lách cách, lát sau cửa mở ra, người bên trong và bên ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau. Người bên trong là một bà lão tóc bạc da mồi, tuy tuổi đã hơn sáu mươi, nhưng ánh mắt có thần, tinh thần quắc thước không kém người trẻ tuổi. Còn người ở ngoài là một thiếu niên áo xanh lưng đeo kiếm, tuổi không quá mười tám, mi thanh mục tú, môi trắng răng hồng, trên đầu đội cái mũ vuông xanh, xem ra có mấy phần thư sinh, tuy ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng và vô tình.
Thư sinh đẩy người dẫn đường ra, sau đó bước vào trong phòng của bà lão, chẳng chờ bà lão lên tiếng, cửa phòng đã đóng lại. Người dẫn đường vội đứng sát cửa nhỏ giọng gọi: "mỗ mỗ."
Một thanh âm bình tĩnh từ phòng truyền ra: "Ngươi lui ra đi."
Người dẫn đường nghe thế nhìn nhìn lên cửa, sau đó thở dài chuyển thân bỏ đi.
Hai canh giờ sau, tại Mạnh gia ở huyện Nhân Hòa.
Mạnh Thiên Sở vừa chuẩn bị đến nha môn xem tên vô lại có phải được đưa về rồi hay không, chợt thấy quản gia cao hứng tươi cười chạy đến thưa: "Lão gia, ngài xem là ai đến này?"
Mạnh Thiên Sở nhìn ra cửa, thấy một nữ tử mặc váy xanh miệng mỉm cười khoan thai bước tới. Mạnh Thiên Sở cho là mình hoa mắt, nhìn kỹ thì ra là Mộ Dung Huýnh Tuyết. Hắn vội bước tới ôm chầm nàng vào lòng như sợ mất đi một lần nữa vậy.
Mộ Dung Huýnh Tuyết nhỏ giọng nói: "Mạnh gia, có nhiều người nhìn kìa, mau buông muội ra."
Mạnh Thiên Sờ xoay người lại, phát hiện Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm, Phi Yến và Văn Bác không biết chui ra từ lúc nào đứng cạnh bên cười thầm, rồi nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết đã mặt mày đỏ như gấc, liền vội buông tay ra.
"Huýnh Tuyết, không phải là nàng.... nàng sao lại trở về rồi?"
Vương Dịch cũng từ ngoài cổng chạy vào, hưng phấn hô: "Mạnh gia, tên vô lại đó không biết được đưa về từ lúc nào, hiện giờ bị giam chặt trong đại lao ấy."
Sự tình đột nhiên chuyển biến, mọi thứ xoay chuyển bất ngờ sang hướng tốt, nếu như mọi người đều đã trở về, Mạnh Thiên Sở tự nhiên không tính toán chi nữa, đại khái là đối phươnh biết sai rồi nên vội tìm cách vãn hồi, cho nên hắn định bỏ qua mọi chuyện: "Người về là tốt, mọi chuyện coi như xong."
Mọi người đều đua nhau gật đầu, cảm thấy hắn nói đúng, dù gì Ân gia cũng đã nhún nhường, phía mình không cần thiết phải tự rước lấy phiền phức.
Mạnh Thiên Sở nói: "Bụng ta hình như đói rồi, chúng ta đi ăn gì trước, sau đó đến nha môn một chuyến, hiện giờ trong nhà không có chuyện gì nữa, ta phải tranh thủ đi gặp tên Vượng Tài đó mới được."
Mạnh Thiên Sở kéo tay Mộ Dung Huýnh Tuyết, mọi người nói nói cười cười đi vào nhà ăn. Mạnh Thiên Sở phát hiện trong đám người chỉ thiếu Ôn Nhu, chợt nhớ đêm qua sau khi Ôn Nhu biết mình muốn nạp Huýnh Tuyết làm thiếp đã có ánh mắt u oán quyết tuyệt, trong lòng không khỏi thẹn và xót, vì một nữ tử một lòng muốn biến cải, hơn nữa còn là nhị phu nhân của mình, hôm qua hắn chỉ một lòng lo cho vợ năm mà quên đi cảm thụ của nàng... Dù gì thì Ôn Nhu sau khi nghe tin đó chẳng có phản ứng gì quá khích, trong khi đó hắn lại.... nghĩ đến đó, Mạnh Thiên Sở vội bảo quản gia đi mời Ôn Nhu tới.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, nha hoàn vội bới cơm, lúc này quản gia tiến vào, khiêm cung thưa với Mạnh Thiên Sở: lão gia, cửa vườn của nhị phu nhân đóng chặt, gõ mãi không có tiếng trả lời, hỏi nha hoàn của nhị phu nhân thì bọn họ nói sáng sớm thấy nhị phu nhân đóng cửa, biết tính tình của người nên không đến gọi, ngài xem...."
Đại khái là còn tức giận mà, dù gì Ôn Nhu rất khác với bọn Hạ Phượng Nghi, hơn nữa bản thân hắn nhất mực đối với nàng không lạnh không nóng, tối qua lại nghe hắn nói vậy tự nhiên trong lòng còn nhiều điều khó chịu, cho nên làm vậy cho bỏ tức thôi. Nghĩ đến đây, Mạnh Thiên Sở bảo: "Thôi được, vậy không cần gọi nữa, tối qua ngủ trễ, đến trưa mọi người đến gọi coi sau, đừng để cô ấy đói.
"Dạ, lão gia."
Hạ Phượng Nghi nói: "Hay là để thiếp đi xem, Giai Âm tối qua nói với thiếp, Ôn Nhu có mang thật rồi, không thể để muội ấy đói, thân thể chịu không nổi đâu."
Mạnh Thiên Sở nghe thế càng áy nayý hơn, nhưng biết tính tình của Ôn Nhu, không phải tùy tiện đi gọi là hết giận, thôi cứ để đó vậy: "Thôi vậy, đại khái là tối qua ta làm nàng ấy đau lòng rồi, không sao đâu, hiện giờ không đến phiền nàng ta, chờ ta về rồi đến nói chuyện với nàng ấy. Kỳ thật nàng ấy cũng là người biết hiểu tình lý, từ những chuyện cố ý làm cho chúng ta thấy trước đây thật ra là để chúng ta sợ và chán ghét nàng ấy. Dù gì thiên kim ở kinh thành mà đi gả về phương xa, tâm tình tự nhiên khó chịu, nàng ấy hiểu thông như hiện giờ là hiếm có lắm."
Mọi người cũng cảm thấy Mạnh Thiên Sở nói có lý, nên nghe lời hắn tạm thời không quản Ôn Nhu.
Ăn xong cơm, Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết đến lao phòng. Ngục tốt đưa Vượng Tài ra vườn, hắn cùng Huýnh Tuyết ngồi dưới lương đình uống trà hỏi cung. Vượng Tài lúc này ăn mặc sạch sẽ, đầu chảy gọn gàng, mặt mũi cũng dễ coi.
Mạnh Thiên Sở cười bảo: "Hiếm có dịp người trong lao phòng tìm cho ngươi y phục sạch để mặc, nếu không ta nhận không ra ngươii nữa."
Vượng Tài quỳ xuống cung kính dập đầu lạy hắn ba cái, sau đó ngẩn lên nhìn hắn, nét mặt chẳng còn vẻ vô lại chút nào, thậm chí cũng không nhìn sang Mộ Dung Huýnh Tuyết, sự thoát thai hoán cốt có vẻ cực nhanh khiến Mạnh Thiên Sở chưa thích ứng kịp.
"Hồi bẩm sư gia, y phục này tối qua ở sơn trại người ta thay cho tôi, từ trước đối với sư gia và vị cô nương này tỏ vẻ khinh bạc và không phải đó mong hai vị bỏ qua cho."
Mạnh Thiên Sở nhìn kỹ Vượng Tài, thấy y có vẻ nghiêm túc không có ý chăm chọc gì, tự nhủ chẳng lẽ tên này bị người ta bắt rồi bị tẩy não hay sao?
"Vượng Tài, ngươi bị ai mang đi từ lao phòng?"
Hồi sư gia, người đó tôi không biết."
"Ngươi nói dối!"
Vượng Tài không dám, Vượng Tài không nói dối. Người đó khi mang tôi đi đã bịt mắt tôi, cho nên tôi không biết gì cả."
"Mang đi tới đâu?"
"Mang đến Ân gia sơn trại."
Quả nhiên là người của Ân gia sơn trại làm!
"Bọn chúng mang ngươi đi đã nói những gì, vì sao lại mang ngươi đi?"
Không có, chỉ bảo tôi trở về làm người tốt, sư gia hỏi cái gì phải đáp như thật, không được bất kính đối với sư gia."
Mạnh Thiên Sở cho rằng tai mình đã có vấn đề, người của Ân gia sơn trại bắt tên Vượng Tài này một đêm chẳng lẽ là thay hắn giáo huấn tên vô lại