Ân Gia sơn trại nằm ở một tòa núi cao ngoài thành Hàng châu. Cách sơn trại là một vùng rừng cây to che kín. Từ ngoài nhìn vào dường như không có đường, đi bên dưới không có ánh dương quang, ẩm thấp đầy cây bụi như quái thú, quỷ mị khủng bố vô cùng.
Mọi người không thể không đi chậm lại, 300 người đi thành một hàng dài xuyên qua rừng. Hộ vệ đầu lĩnh thấy Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đi trước, vội thúc ngựa chạy lên đi cạnh.
Từ tối hôm qua, vị đầu lĩnh hộ vệ này ngày càng sáng mắt ra đối với sư gia trẻ tuổi. Tuy nói công phu người tra chẳng ra gì, còn không bằng nhị phu nhân sắc đẹp như hoa, nhưng Mạnh Thiên Sở làm người thẳng thắn thiện lương, nếu đổi thành nhà quan khác, lỡ phát sinh chuyện tối qua thì e rằng mắng nhiếc đánh đập thậm chi lấy luôn cái mạng nhỏ của y nữa. Trong khi đó Mạnh Thiên Sở không hề trách quái các huynh đệ, còn an ủi mọi người, khiến mọi người vừa cảm động vừa sợ toát mồ hôi.
Trước đây vị hộ vệ đầu lĩnh này còn chưa rõ Mạnh Thiên Sở còn một thân phận khác, đó là sếp đứng trên mình thực thụ, chỉ cho rằng có quan hệ tốt với Trần Tinh Bằng nên mới bị phái đến nhà hắn làm hộ vệ. Hôm nay khi thấy hắn chìa yêu bài ra, trong lòng y thầm cả kinh, không ngờ ngay cả vị thiếp của Mạnh Thiên Sở cũng là nhân vật không tầm thường, để rồi chỉ cần một phong thư viết cho cẩm y vệ hàng châu để rồi người ta chẳng thèm nháy mắt cấp luôn 150 người tương đương với người của Đông hán, cho thấy không phải tầm thường.
Mạnh Thiên Sở chợt nghe có tiếng người gọi, quay qua nhận ra đó là vị hộ vệ đầu lĩnh trẻ tuổi, liền gật đầu chào.
Hộ vệ đầu lĩnh thấy Mạnh Thiên Sở mặt mày nghiêm trọng, cũng biết lòng hắn hiện giờ lo lắng rất nhiều. Y ngẫm nghĩ, thấy bản thân mình không thể bỏ qua cơ hội tiếp cận này, nhưng lỡ mở lời không ổn sẽ hỏng chuyện, và Mạnh Thiên Sở sẽ khinh y. Suy đi nghĩ lại, y cung kính thưa: "Mạnh gia, tại hạ trước đây có đến Ân gia sơn trại, kỳ thật không thần kỳ như bá tánh từng nói."
Vị đầu lĩnh hộ vệ này là người tinh minh, biết rõ thân phận của Mạnh Thiên Sở rồi nhưng vẫn xưng hô như bình thường, để tránh Mạnh Thiên Sở cho rằng y có ý nịnh bợ. Mạnh Thiên Sở nghe thế quả nhiên mắt sáng rực lên: "Vậy à? Còn chưa biết tính danh của tiểu huynh đệ?"
Hộ vệ đầu lĩnh vội thưa: "Không dám, tiểu nhân họ Sài, tên là Mãnh."
Sài Mãnh?"
"Đúng vậy, Mạnh gia."
"Tên hay lắm. Ngươi nói đã đến Ân gia sơn trại, đó là chuyện khi nào, vì sao đến đó?"
Sài Mãnh lập tức đáp: "Ba năm trước, lúc đó tại hạ còn là tên phiên tử nho nhỏ của Đông hán, nói là có tin tình báo rằng Ân gia sơn trại mưu phản, nên phái tôi và một giáo úy đến tra."
thế à? Vì sao triều đình lại chậm trễ không diệt Ân gia sơn trại luôn?"
Sài Mãnh đáp: "Sau đó mới biết là Ân gia bị cừu gia cố ý tạo lời đồn hãm hại, Ân gia xưa kia cũng bị cừu gia này hại cho nhà nát thân vong."
"Cừu gia gì thế lại có oán thâm vậy, hại người ta nhà tan cửa nát còn không chịu dừng nữa?"
Sài Mãnh đáp: "Sau đó chúng tôi tra ra thì biết đó là một tiêu cục ở Gia Hưng phủ, tiêu cục đó có người đứng đầu chính là đại đồ đệ của Ân gia tiêu đầu khi xưa, ai, thật là lòng người không ngờ a." Nói xong, Sài Mãnh lắc đầu ngao ngán, chợt nhớ nhị phu nhân của Mạnh thiên Sở còn ở trong tay người khác, vội áy náy cười.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ngươi vào Ân gia sơn trại rồi?" Nguồn:
Sài Mãnh cười đáp: "Không dám giấu Mạnh gia, tôi từng vì dò la hư thật đã mai danh ẩn tính ở Ân gia sơn trại gần nửa năm nữa."
Mạnh Thiên Sở nghe thế mừng thầm, xem ra tìm đúng người rồi, liền cười vỗ vai Sài Mãnh hỏi: "Vậy trước đó ở nhà sao ngươi không nói?"
Sài Mãnh thưa: "Ngài chỉ bảo tôi đến Đông hán và cẩm y vệ triệu tập người, chứ không bảo tại hạ biết là đi đâu."
Mạnh Thiên Sở cười lớn, nghĩ ra cũng phải, lúc ấy gấp quá chỉ lo tìm người trước, thì ra bên cạnh hắn còn có người từng ở Ân gia sơn trại, như vậy là yên tâm rồi.
Mạnh Thiên Sở hỏi: Nghe nói quan phủ từng cho rằng Ân gia là mối uy hiếp cần phải trừ, nhưng sau đó không thành công, cái này rốt cuộc là thật hay giả, Ân gia sơn trại có phải là thổ phỉ thật hay không, sao có thể đối kháng được với quan phủ chứ?"
Sài Mãnh đáp: "Mạnh gia có điều chưa biết, Ân gia bốn đời đều là người luyện võ, lúc đó nếu không bị hãm hại e rằng tiêu cũc của Ân gia còn có quy mô lớn hơn. Sau đó nghe nói Ân gia sơn trại chính là chỗ được tiêu đầu của Ân gia xem trọng, định dùng nó làm nơi luyện võ cho các đồ đệ mới thu. Sau đó Ân gia lạc bại, cả nhà liền chuyển đến xây dựng sơn trại này. Nơi ấy chỗ nào cũng có cơ quan, ám đạo có mười mấy đường, có thể nói là tứ thông bát đạt. Tôi ở nửa năm trên đó mà không thám thính được chút tin tức tương quan nào."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Nói không chừng là bọn chúng cố tình nói quá để dọa những người không biết à."
Sài Mãnh thưa: "Cũng có thể, nhưng mà quan phủ trước đó đánh thật một trận, sau cùng bỏ qua, nói là Ân gia sau khi hứa với quan phủ không xuất sơn, quan phủ mới tha cho."
Như vậy là xong rồi, đúng là nhận không ra quan phủ đường đường thế kia mà đi thỏa hiệp với bọn thổ phỉ chứ không còn cách nào khác, thật nực cười.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi nói Ân gia bị oan, vậy quan phủ sao không giải oan cho Ân gia, cho họ trở về tiếp tục làm nghê tiêu cục?"
Sài Mãnh đáp: "Cái này là tin tức do đông hán do thám được, trừ hoàng thượng biết không ai hay cả, dù gì hoàng thượng không truy cứu, chẳng ai truy cứu làm gì. Còn về giải oan, ngài thấy đem người ta giết rồi, hơn nữa hàng mà Ân gia tiêu cục áp giải chính là cống phẩm của Hàng châu phủ dâng lên triều đình, nếu không sao bị chém một lúc cả hai người chứ?