MạnhThiên Sở nói: "Đại tẩu dừng bước."
"Thiên Sở còn có chuyện gì nữa?"
"Đến đầy cũng khá lâu rồi, sợ người nhà lo, đại tẩu có thể báo cho người nhà biết."
Nhị nương quay người lại cười: "Trước đó khi đưa cơm cho tương1 sĩ ở ngoài, đã phái người trở về báo tin, đại khái cũng nhanh rồi."
Mạnh Thiên Sở vội cảm tạ: "Đúng là đại tẩu chu đáo."
Nhị nương cười cười: "Được rồi, không lỡ thời gian hai người nữa, sắp ăn cơm rồi, ta đi xem trước."
Mạnh Thiên Sở thấy nhị nương đi rồi mới đến cạnh Ôn Nhu. Ôn Nhu thấy hắn lò mò đi lại, vội đứng dậy đến bên cửa vẻ mặt nghiêm túc, không nhìn hắn cái nào, ánh mắt đầy vẻ thương cảm.
Mạnh Thiên Sở đi theo tới cửa, Ôn Nhu nhìn ra ngoài, hờ hững nói: "Huynh không cần phải vì ta mà đáp ứng người ta như vậy, huynh cần biết chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, liên quan đến hoàng gia không phải chuyện đùa."
Mạnh Thiên Sở vốn định ôm vài nàng, nhưng tay đưa ra rồi rụt lại, vì cảm thấy nó giả quá.
"Nàng biết hết rồi sao? Xem ra họ cái gì cũng cho nàng hay rồi. Kỳ thật nàng và ta đều ở trong tay người ta. Có thể nàng nhận thấy ta không có suy nghĩ và chủ kiến của mình, bị Ân gia dắt mũi lâu như vậy, nhưng kỳ thật, từ ý nghĩa nào đó, ta không hề phủ nhận điều này. Nhưng sự thất tung của nàng từ ban đầu nghĩ không ra đến lúc sau không thể tự chủ, ta không muốn giải thích, ta chỉ cần biết, cứu vợ của mình không phải là ngốc, có biết không?"
"Ta biết. Lúc đầu khi chưa biết mọi chuyện, huynh cần đắn đo cho mọi kẻ lớn nhỏ trong nhà, sợ họ nguy hiểm, sợ mình lỡ lầm dẫn tới nguy hiểm, nên cẩn thận lo trước nghĩ sau. Đến sau này, huynh vì cứu ta đã đích thân tiến vào Ân gia, khiến huynh tiến thối lưỡng nạn, có thể mọi người chết cả ở đây. Dù gì Ân gia sơn trại cũng không chờ bọn huynh tới là bó tay chịu trói, bọn họ có chuẩn bị. Cho nên huynh mới thỏa hiệp."
Mạnh Thiên Sở biết Ôn Nhu cực kỳ thông tuệ, nàng rất giống Tả Giai Âm, có thể đoán được ý hắn. Giai Âm ổn trọng nhưng phách lực không đủ, còn Ôn Nhu thì nói là làm như sấm chớp, không sợ gì. Nhìn ánh mắt như nước mùa thu gợn thương cảm của Ôn Nhu, nhìn ánh trăng bắt đầu vươn lên mái tóc nàng, hắn cảm thấy hơi chóa mắt.
"Ta cứ cho rằng lần này là lần duy nhất làm đúng từ khi nhận thức huynh đến nay, không ngờ vẫn là làm sai, hơn nữa còn gây cho huynh rắc rối lớn. Vừa rồi thấy huynh gọi họ cái gì mà nãi nãi, đại tẩu gì đó, ta cảm thấy lòng mình như châm trát, hận không đập đầu chết cho rồi, để khỏi liên lụy đến huynh."
"Lại nói bậy gì nữa vậy? Nàng chết rồi, con của ta làm sao đây? Mạnh Thiên Sở ta dù sao cũng là nam nhân bảy thước đường đường, nàng là vợ cưới hỏi đàng hoàng của ta, lại mang cốt nhục của ta, ta dù liều cái mạng cũng không để nàng xảy ra chuyện gì, có biết hay không? Nàng bảo ta không quản nàng sao? Dùng ngón chân cái của nàng để nghĩ cũng biết đó là chuyện không thể. Nàng coi thường phu quân của mình quá."
Ôn Nhu bấy giờ mới quay lại, nhìn sâu vào mắt hắn, mắt vẫn nhòe lệ. Mạnh Thiên Sở nhớ tới sắc mặt trắng bệt vừa rồi của nàng, càng cảm thấy xót hơn, kéo nàng vào lòng ôm thật chặt.
Ôn Nhu dựa vào hắn, nghe tiếng động con tim hắn, khẽ nói: "Thiếp lại gây phiền phức cho chàng rồi, thiếp biết chàng nếu không vì thiếp và người nhà, nhất định sẽ không chịu nhục như vầy, chờ thiếp ra rồi, nhất định sẽ tìm cơ hội..."
Ngưng lại, đừng nói nữa. Ta biết nàng đang nghĩ gì, chuyện này khi đến ta đã nghe nói rồi, xem ra không tệ như mọi người nghĩ đâu. Hơn nữa, người ta xác thực không có làm gì chúng ta, chúng ta không thể vì trò quậy của một đứa bé mười mấy tuổi mà đại khai sát giới. Chúng ta không phải thổ phỉ, hễ chút là động đao kiếm. Phu quân của nàng là sư gia, không phải mãng phu, người ta bốn đời mở tiêu cục, ai cũng có võ công, nếu động thủ thật thì không vừa, nàng đừng hễ hở ra là liều mạng với người ta, có biết không?"
Biểu tình của Ôn Nhu nhu hòa đi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu. Mạnh Thiên Sở an ủi: "Được rồi, đừng nghĩ gì nữa, ta biết trước đây ta không quan tâm đến cảm thụ của nàng, Phượng Nghi, Giai Âm và Phi Yến đã nói với ta rồi, nàng đã cải biến nhiều lắm, nhưng ta..."
Ôn Nhu thở dài, quay đầu nhìn hắn: "Thiên Sở, thiếp không phải giận, chỉ cảm thấy mình vô dụng, nên không muốn nỗ lực nữa."
Ôn Nhu trước giờ chưa hề gọi hắn như vậy, giờ nghe thân thiết hơn nhiều. Hắn cuối cùng cũng ôm vai nàng, cảm giác nàng khẽ run lên, đại khái là lần đầu tiên hắn dịu dàng với nàng như vậy.
"Ngốc à, cái gì mà không muốn nỗ lực nữa, ta trước đó chỉ là bị nàng lừa sợ quá rồi, nhưng khi xem thư nàng lưu lại, ta mới biết thì ra mình ngốc cũng giống như nàng vậy, chúng ta đừng giận nhau nữa, có được không?"
Ôn Nhu phì cười, cuối cùng cũng ôn thuận gật đầu, dựa đầu vào vai hắn. Hai người cứ ôm nhau như vậy, thời khăc này đối với Ôn Nhu có vẻ là nàng đã chờ quá dài. Nàng cứ đợi, mãi đợi nam nhân mà mình chớp yêu, rồi yêu sâu đậm biết rằng nàng đã yên lòng muốn trở thành vợ của hắn rồi. Tuy nàng bị khi phụ giận mà bỏ đi, nhưng vẫn hi vọng hắn đến tiếp nàng. Kỳ thật nàng không chắc lắm chuyện này, bỡi vì nàng nhất mực cảm thấy Mạnh Thiên Sở căn bản cho rằng nàng không tồn tại. Nhưng rồi hắn đã đến, sự ủy khuất trong thâm tâm nàng bổng chốc tan biết, làm sao có thể còn giận hắn nữa chứ?
Hai người đứng ở cửa tỉ tê tâm sự, chẳng mấy chốc nhị nương đã vội đến. Ôn Nhu vội đứng thẳng dậy, rời khỏi lòng Mạnh Thiên Sở. Nhị nương giả vờ như không thấy, nói với Mạnh Thiên Sở: "Thiên Sở, mười mấy tùy tùng của cậu đến rồi, còn có một người thụ thương, Kiều Phong đã đưa đến hoa sảnh ở tiền viện, cậu đến xem thử."
Mạnh Thiên Sở