Mạnh Thiên Sở cười điềm đạm, cố ý giả vờ hồ đồ, nói: "Làm sao mà ta làm được chứ, ta có biết y thuật gì đâu." Hắn biết lang trung ám chỉ dụng cụ truyền máu của hắn.
Lão lang trung: "Nhưng lão phu có điểm không hiểu ngài làm sao được như vậy?" Nói xong nhước mắt ra hiệu về phía dụng cụ truyền máu trên bình phong.
Thấy Mạnh Thiên Sở không đáp, lão tiếp: "ta theo nghề y mấy chục năm, phàm là gặp chuyện thế này cả trăm phụ nữ khó ai tránh được kiếp nạn. Đừng nói gì ta, đổi thành ai cũng đều cho rằng đây là thần tiên hiển linh."
Mạnh Thiên Sở: "Đại khái là phương thuốc cầm máu của Lưu mụ có tác dụng."
Kỳ thật hắn biết rất rõ Tả Giai Âm mất máu nghiêm trọng, đã ở bờ vực tử vọng, nếu như không kịp thời truyền máu, thuốc cầm máu tốt cách mấy cũng khó cứu được mạng nàng. Rất may thử máu xong biết được nhóm máu của hai người tương đồng, cho nên giảm được nhiều thời gian.
Lão lang trung lắc đầu, nói: "Ta từ ttrước có nhìn thấy đạo sĩ truyền đạo Tây dương dùng cái dụng cụ cổ quái tương tự trên bình phong đó cứu người, có vẻ hoang đường nhưng hiện giờ sáng mắt ra rồi. Tuy ta không biết ngài là ai, nhưng rất hiếu kỳ, không biết có phải ngài học từ đạo sĩ truyền giáo Tây dương hay không?"
Mạnh Thiên Sở cười ha hả hai tiếng: "Cái gì mà sáng mắt chứ, là món ta thường đùa với Giai Âm nhà ta, dùng uống nước đó. Hiện giờ nàng ấy không thể uống nước, ta đổi thành chút dịch tây hồng thị (cà chua) mà nàng ấy thích. Còn chuyện thâm ảo mà ông nói tại hạ không hiểu gì đâu."
Lão lang trung nghe mà như đi trên mây mù: "tây hồng thị? Tây hồng thị là cái quỹ gì?"
Mạnh Thiên Sở bây giờ mới nhớ, thì ra thời Minh chưa có ai biết cà chua là trái gì, thứ đó sau này nhập giống từ ngoại quốc về. Giờ biết sao đây, đang suy nghĩ, Ôn Nhu ở cạnh đã giúp: "Để tiên sinh cười rồi, đây là Giai Âm tự đặt tên, chẳng qua là nước hoa quả trộn với nước dưa hấu ấy mà."
Lão lang trung không nghe có gì lạ, nói ỉu xìu: "Các vị phu nhân quả là biết nghĩ, trái cây sao lại ăn như vậy chứ. Hơn nữa ống nhỏ như thế chảy biết chừng nào cho hết, người bệnh không khát chết cũng bực mà chết."
Nói xong ông ta đột nhiên phát hiện mình nói gỡ, tam phu nhân người ta khó khăn lắm mới qua khỏi, tự nhiên mình nói chết với không chết, cho nên vội im miệng lấy túi thuốc cáo từ ra về.
Ôn Nhu vừa tiễn lão lang trung xong, vừa đưa mắt nhìn Mạnh Thiên Sở, cả hai hội ý cùng cười.
Đi được mấy bước, lang trung quay lại nói: Trước khi tam phu nhân sinh nhân vì thân thể và khí huyết đều hư nhược, cho nên mới tạo ra như vậy, đứa bé hơi to, hơn nữa thai vị không thuận, cho nên sinh khó, cộng thêm tam phu nhân mất máu quá nhiều, do đó cần cẩn thận một chút. Ta khai một phương dược, tạm thời uống vào, nhưng nhất định phải giữ tu tâm dưỡng tính, không được bực mình, không được khóc lóc, càng không được để mệt nhọc. Ngoài ra đứa bé nên được rước mụ vú cho nuôi, tam phu nhân đừng cho bú, một là do người mệt, hai là do uống thuốc sợ lẫn thuốc có hại cho đứa bé."
Mạnh Thiên Sở gật đầu quay nhìn Tả Giai Âm, thấy nàng vẫn ngủ mê mệt.
Ôn Nhu đi tiễn lão lang trung, lúc này Hạ Phượng Nghi lấy thuốc về cho người hầu đi sắc, bản thân cùng Phi Yến vào thăm Giai Âm, thấy hai nha hoàn còn đứng ở cửa, Dương thị và Lưu mụ ngồi im trên ghế ở góc tường, không dám thở. Mạnh Thiên Sở thì ngồi bên giường, vì có bỏ màn nên chỉ lộ hai chân ra ngoài.
Hạ Phượng Nghi ẵm đứa bé từ lòng Dương thị đến cạnh Mạnh Thiên Sở, cười nói: "Tiên sinh nói Giai Âm không ngại gì, lão gia đến lúc xem mặt con rồi. Đứa nhỏ này thật là ngoan, đại khái biết mọi người cần chiếu cố mẹ nó, không có thời gian quản mình, nên ngoan ngoãn không khóc, mắt mở to dễ thương chưa kía."
Hạ Phượng Nghi cẩn thận đặt đứa bé vào lòng Mạnh Thiên Sở. Hắn một tay ôm Tả Giai Âm, một tay ôm con, lúc này mới được nhìn kỹ đưa con đầu tiên của mình.
Đứa bé có vẻ lớn nên hơi khác với em bé thường, mặt không có nếp nhăn, nhưng do thời gian ở trong bụng mẹ hơi dài nên sắc mặt ứ xanh, tóc không nhiều bệt sát vào da đầu, mắt rất giống mẹ.
Phi Yến nói: "Miệng giống lão gia, sau này nhất định là cậu nhóc biết nói chuyện."
Mọi người đều vui vẻ cười, Mạnh Thiên Sở cũng lộ nụ cười hiếm có. Hắn khẽ hôn lên trán con, nhưng lại sợ râu cạ vào da thịt non tơ của nó, hỏi: "Nó sao cứ nhìn quanh mà không nhìn ta chứ? Ta chọc nó cười mà sao nó không cười với ta? Nó không nhìn thấy ta hả?"
Bà đỡ Dương thị bước tới, e dè nói: "Tiểu thiếu gia mới sinh không biết gì đâu, phải hai ba tháng mới biết cười."
Mạnh Thiên Sở nghe thế bảo: "Ta rõ ràng là mới nghe nó cười đây."
Dương thị thấy hắn đã hiền hoà hơn, yên tâm cười nói: "Đó là cười mơ, là tự cười với mình, qua một đoạn thời gian ngài chọc nó nó biết ngài chọc, khi đó nó mới cười với ngài."
Mạnh Thiên Sở cùng các phu nhân hiểu ra gật gù yên tâm. Hạ Phượng Nghi nói: "Chúng thiếp ra ngoài để bọn họ dọn dẹp phòng, giường cũng nên thay cho sạch, để Giai Âm tỉnh lại thấy vậy không hay."
Mạnh Thiên Sở thấy máu cũng sắp truyền xong mà sắc mặt Giai Âm vẫn chưa hồng lại, xem ra còn chưa truyền đủ, mới lấy thêm, nhưng bản thân hắn không thể tự lấy máu thêm nữa, phải nghĩ cách khác mới được.
Nha hoàn bắt đầu dọn dẹp, vì sản phụ không thể chịu gió ne6n không thể mở cửa sổ, Dương thị và Lưu mụ nhanh nhẹn thayy đồ sạch cho Tả Giai Âm, quấn khăn kín trên đầu, sau đó đem quăng đồ dơ trên giường, thay khăn trải mới. Bắt đầu từ giờ, Tả Giai Âm bắt đầu những ngày tháng nằm nghỉ sinh dài rồi.
Xong xuôi mọi việc, Dương thị cho nha hoàn đốt ít hương trong phòng, nói là để tĩnh thần đuổi tà. Mạnh Thiên Sở cởi giày dựa vào đầu giường. Hắn không muốn rời xa Tả Giai Âm, nàng nằm ngủ thiêm thiếp, đứa bé nằm giữa cha mẹ cũng đã ngủ đi.
Hạ Phượng Nghi nói vọng cách màn: "Thiên Sở, chàng đi ăn chút rồi đi ngủ với con đi."
Mạnh Thiên Sở rút khoảng 800cc máu nên hơi mệt. Nhưng khi nhìn tay mình bị tay Tả