"Phì..." Dương thị phun một ngụm nước bọt vào nữ tử đó, khinh bỉ nhìn vào gò ngực cao vút của y thị, bước lên hai bước nói: "Mày nhớ cho kỹ nhé, Dương tam nương ta chẳng phải là chủ nhân vừa gì, ngươi đừng có nghĩ ngươi là bà con xa của lão già dịch đó rồi ta đối xử hiền hoà với ngươi. Ngươi đến nhà ta là làm nha đầu, chứ không phải tiểu thư, nếu mà sai gọi không nghe thì coi chừng ta xé nát cái miệng chỉ biết liếm mông nam nhân của ngươi ra đó."
"Bà vợ à, sao mới về là bực tức rồi?Nóng quá ốm người đấy nhé!" Một nam nhân khoảng năm mươi tuổi đang chậm rãi từ trong phòng đi ra, dáng người không cao, hơi ốm, tinh thần còn quắc thước.
Dương thị cười lạnh một tiếng, dùng ngón tay nhọn chỉa vào trán nữ tử khiến nữ tử nhíu cả hai mày vì đau. Dương thị đến cạnh nam nhân, vỗ vỗ vào bờ vai xương của y, nói: "LãoHạ Đinh, thân thể trọng yếu, có chuyện chúng ta ngầm biết là được, không cần nói ra, ông làm thầy dạy cho tốt, truyền đạo thụ nghiệp, tôi làm nghề đở đẻ kiếm tiền nuôi gia đình, những chuyện gì khác không cần nhắc đến."
Hạ Đinh động đậy khoé miệng, cuối cùng cười khan mấy tiếng, gật gù. Dương thị xoáy eo tiến vào phòng, Hạ Đinh lập tức bước đến trước mặt nữ tử, đưa tay đặt lên vai y thị, nhẹ nhàng an ủi: "Tam nương cứ cái tính đó, sau này chúng ta mở cửa phòng lớn, như vậy có thể nghe thấy, đừng khóc nữa, Liễu nhi yêu dấu ngoan nào."
Trong phòng truyền ra mấy tiếng ho khan, Hạ Đinh vội đặt tay xuống, chuyển thân vào trong, ngoài vườn chỉ còn lại nữ tử tên Liễu nhi len lén gạt lệ.
Hạ Đinh tiến vào phòng chính, thấy Dương thị chỉ mặc cái áo lót màu xanh, lộ ra cái bụng trắng nõn, gò ngực tự nhiên không bằng Liễu nhi mới mười sáu tuổi ở ngoài e dè u ấp, nhưng Dương thị có vẻ ăn mặc đầy đủ từ nhỏ, chẳng qua là bị ngày tháng xâm thực, nên chỗ nào đáng già thì phải già, đáng chảy thì phải chảy, không căng đứng lên thôi.
Dương thị ngồi trước bàn trang điểm, bỏ trâm và trang sức vào hộp, rồi dùng lược chảy đầu. Khi đứng lên vô tình nhìn qua giường bừa bộn, khoé miệng nhúc nhích mấy cái, đi luôn ra dựa cửa, thấy Liễu nhi đã lấy chổi quét vườn. Vườn nhà tuy không lớn, nhưng cũng đủ để hàng xóm ghen tị, vì được xây theo kiểu tứ hợp viện ngói đỏ rừng, giữa có trồng mấy cây đào và đầy hải đường rồi nguyệt quế, chăm sóc khá tốt. Nếu như Dương thị không ngày càng nổi tiếng trong lĩnh vực đở đẻ, mà chỉ bằng mấy đồng bạc còm của lão già nhà, e rằng cả gia đình đã đói chết rồi.
Nghĩ đến đây, Dương thị nói: "Nấu nước cho ta, ta muốn tắm." Liễu nhi vội vâng dạ, Dương thị vừa ý quay vào, thấy Hạ Đinh ngồi đó uống trà như không có chuyện gì, ánh mắt còn xuyên qua cửa nhìn Liễu thị.
Dương thị bước tới trước mặt Hạ Đinh, khẽ ngồi lên đùi y, hai tay ôm cổ y, ánh mắt nhu tình như nước. Hạ Đinh rùn mình, nghĩ lại cảnh sờ mờ lăn lộn trên giường vừa rồi với Liễu nhi, tuy còn chưa đến mức phát sinh quan hệ thì Dương thị về, nên không khỏi thèm thuồng. Hiện giờ Dương thị có cử động thế này, Hạ Đinh hiểu ngay, vợ chồng chỉ cần ánh mắt là hiểu. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là hiện giờ Hạ Đinh chẳng thể tập trung, trong đầu chỉ toàn là thân khu thanh xuân đầy nhựa sống của Liễu nhi, chứ không phải thân thể già chảy của Dương thị.
Hạ Đinh giả vờ đáp ứng, đưa tay vào sờ eo dưới áo lót của Dương thị, đầu áp vào ngực, nhỏ nhẹ nói: "Ban ngày không hay, để tối rồi tính nha."
Dương thị nhủ thầm: ngươi và con điếm đó mây mưa trên giường có nghĩ ban ngày ban mặt không? Hiện giờ lão nương muốn cùng ngươi gần gần gũi gũi, thế mà ngươi lại giả vờ.
"Không mà, tam nương cứ muốn, hiện tại, lập tức." Nói xong cố ý bỏ tay từ cổ lần xuống, đặt vào chỗ nhạy cảm của Hạ Đinh, sau đó kề tay y nói nhỏ: Mang về cho ông cái này, có muốn xem không?" Tại Y
Nói xong đứng dậy, Hạ Đinh miệng thì nói muốn xem, nhưng Dương thị đứng lên thì lại thở phào một cái, không bỏ cơ hội nhìn ra Liễu thị bên ngoài cửa sổ. Liễu thị đang lấy nước từ giếng vào, nhỏm dậy gạt mồ hôi, gò ngực cao vừa khéo lộ ra hết, khiến Hạ Đinh nuốt nước bọt đánh ực, không muốn thu hồi ánh mắt.
Dương thị lấy một bình thuốc từ ngăn kéo, bước đến trước mặt Hạ Đinh, mở nắp đưa lên mũi y. Hạ Đinh ngửỉ thấy mùi lạ, không hiểu đó là gì.
Dương thị cười tươi trút ra một chút thuốc vào trà của Hạ Đinh, thấy đó là thuốc bột màu trắng, vào nước là tan chẳng thấy gì nữa.
Dương thị đưa trà lên miệng Hạ Đinh, yêu mị nói: "Uống nó đi."
Hạ Đinh: "Đó là cái gì?"
Dương thị: "Chàng uống trước, uống rồi sẽ nói cho chàng hay."
Hạ Đinh bán tín bán nghi uống một hơi hết sạch, Dương thị lập tức cười khành khạch hỏi: "Dễ uống không?"
Hạ Đinh lắc đầu: "Chẳng có mùi vị gì, rốt cuộc đó là gì a?"
Dương thị cười mà không đáp, trong bụng nghĩ thầm: lát nữa không cần tam nương ta cởi áo mời gọi, Hạ Đinh ngươi cũng tự quỳ xuống cầu ta, muốnc ùng ta phiên vân phúc vũ. Nghĩ đến đây, cả người Dương thị nóng ngứa ran cả lên.
---
Mạnh gia.
Tả Giai Âm tỉnh lại lần nữa thì trời đã vào đêm. Qua màn, thấu qua ánh nến, thấy có hai nha hoàn đang gục gặc ngủ chập chờn, không có con nàng? Con mình đâu? Con mình đâu?
Một nha hoàn bị tiếng của Tả Giai Âm làm tỉnh giấc, vội bước đến giường vén màn hỏi nhỏ: "Tam phu nhân, người tỉnh rồi?"
"Hài tử đâu? Con ta đâu?"
"lão gia nói người hiện giờ cần nghỉ ngơi, do đó đã đi, ở phòng cách vách. Thiếu gia mới bú xong, không có khóc, tam phu nhân yên tâm."
Tả Giai Âm nghe thế mới yên lòng, phát hiện ở cổ tay mình có cắm một thứ giống châm có ống dẫn từ ngoài vào, dường như có gì đó chảy vào người nàng. Nàng kinh khủng chỉ vào nó. Nha hoàn lập tức nói: "Lão gia cắm vào