Đúng lúc này, lại nghe thấy Huyền Âm hét to: "A di đà phật! Nghiệp chướng, mau đi đi!"
Tiếng Huyền Âm trầm mãnh, vang xa như chuông đồng, nghe tiếng phật hiệu, tiếng khóc kia nhỏ dần rồi biến mất, chỉ còn lại tiếng gió lạnh thổi ào ào luồn qua những ngọn cây. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Không nghe thấy tiếng khóc nữa,Hạ Phượng Nghi và Phi Yến lúc này mới thấy hồn phách chậm rãi chở lại người. Hạ Phượng Nghi phát hiện ra mình đang nắm chặt tay Mạnh Thiên Sở, mặt hơi đỏ lên, vội vàng buông ra, trộm liếc về phía hắn. Ttrời tối đen, không ai nhìn thấy biểu tình của nàng. Hạ Phượng Nghi thầm nghĩ, vừa rồi mình nép chặt vào người hắn như vậy, thế mà hắn không hề lợi dụng làm bậy, xem ra cũng có vài phần quân tử. Tự nhiên nàng thấy có một chút hảo cảm với hắn, thậm chí còn nghĩ xem trước kia có phải mình chỉ nhìn mặt xấu, không hiểu được mặt tốt của hắn.
Phi Yến đánh rơi đèn làm lửa tắt, xung quanh tối mịt mù, không thể nhìn thấy đường. Mọi người đang định lần mò trở về, bỗng lúc này có một bóng người cầm đèn đi đến. Là nha hoàn Tễ Văn. Tễ Văn đi tới nói: "Mạnh thiếu gia, phu nhân, nô tỳ chiếu đèn cho mọi người."
Phi Yến vô cùng cao hứng: "Ngươi đến thật đúng lúc, mau giúp ta tìm đèn."
Nhờ ánh sáng từ đèn của Tễ Văn, Phi Yến tìm được đèn, châm lửa lên. Mọi người cùng nhau trở về.
Mạnh Thiên Sở đi phía sau bọn họ, vừa vào đền sân chùa, thấy phía sương phòng đối diện có người kêu lên: "Mạnh công tử, ta có thể hân hạnh tiếp huynh một lát được không?"
Mạnh Thiên Sở giương mắt thấy, đứng đối diện là thư sinh Trương Chấn Vũ, đang vẫy tay gọi mình, tay kia đang cầm một chung rượu.
Mạnh Thiên Sở vô cùng cao hứng, nơi thâm sơn cổ tự này lại còn có rượu để uống, ha ha, thích thật, đã nhiều ngày mình không được nhấm nháp một chút rượu rồi. Hắn vội nói với Hạ Phượng Nghi: "Nương tử, ta đi xem hắn gọi ta làm gì."
Phi Yến hừ một tiếng: "Còn làm gì nữa? Không nhìn thấy hắn đang cầm chung rượu trong tay sao? Uống rượu trong chùa trước mặt phật tổ, phật tổ sẽ trách phạt các ngươi."
Mạnh Thiên Sở không tin vào chuyện ma quỷ thần thánh, phật tổ hắn cũng mặc kệ. Uống cái đã, ngài muốn trách phạt hắn thì tính sau.
Hạ Phượng Nghi nhíu mày: "Tướng công, dù sao nơi này cũng không phải chỗ uống rượu, uống ít thôi, rồi về nghỉ sớm!"
Mạnh Thiên Sở ha hả cười, gật đầu bước đi, rồi chợt dừng lại, thấp giọng hỏi Hạ Phượng Nghi: "Ta về sớm thì có thể không ngủ trên mặt đất chứ?" ngụ ý muốn ngủ cùng giường với Hạ Phượng Nghi.
Hạ Phượng Nghi cười nhạt: "Cũng được, ngươi không thích ngủ trên mặt đất, vậy ta ngủ trên mặt đất cũng được." Dứt lời quay người về phòng nghỉ.
Mạnh Thiên Sở lầu bầu: "Ta… ta nói chơi thôi, lát nữa rải chăn trên mặt đất cho ta trước, khi ta về đỡ phải làm phiền nàng."
Hạ Phượng Nghi không trả lời, cùng Phi Yến chậm chậm về phòng.
Mạnh Thiên Sở vội vàng chạy đến chỗ Trương Chấn Vũ, cười cười: "Trương huynh gọi tại hạ có việc gì?"
Trương Chấn Vũ nói: "Ta và huynh mới gặp mà như đã quen từ lâu, muốn mời huynh đến tửu quán làm vài chén, hiềm nỗi nơi đây thâm sơn cổ tự, cũng may trong hành lý của tiểu đệ có mấy chung rượu hoa điêu thượng hảo cùng một ít đồ nhắm.