"Ngươi đừng ngậm máu phun người!" Tần Dật Vân chỉ thẳng tay vào mặt Trương Chấn Vũ "Tối qua ta luôn ngủ trong phòng của Tễ Văn, nàng có thể làm chứng cho ta!"
Tễ Văn đứng bên gật đầu: "Đúng vậy, cả đêm lão gia không có ra ngoài."
Trương Chấn Vũ bật cười: "Hai ngươi vốn là người một nhà, sao có thể làm chứng cho nhau được? Không chừng cả hai người đều đi gây án, một người đứng ngoài canh chừng, một người vào trong giết Hư Tùng cũng nên!"
"Ngươi… ngươi ăn nói bừa bãi!" Tần Dật Vân tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy mặt.
Có điều Trương Chấn Vũ vẫn ung dung như trước: "Vậy ông chủ Tần nói Trương mỗ giết người, có chứng cớ gì chăng? Đó không phải là ăn nói bừa bãi sao?"
Phi Yến quát: "Trật tự đi! Các ngươi phá án hay là thiếu gia chúng ta phá án? Các ngươi không biết hung thủ là ai, chẳng lẽ không biết ngậm miệng lại nghe thiếu gia nói sao?"
Nãy giờ Mạnh Thiên Sở vẫn mỉm cười đứng im xem đấu khẩu, giờ nghe Phi Yến nói có vẻ tỏ ra kính trọng mình, trong lòng vui như hội nhưng bên ngoài lại trừng mắt nhìn nàng. Phi Yến cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, hai má hơi ửng hồng.
Hạ Vượng lên tiếng hòa giải: "Được rồi, được rồi. Mạnh công tử đã tìm ra được nguyên nhân cái chết của Hư Tùng, biết ta bị oan uổng, lại còn biết hung thủ là một người khác nữa, chúng ta cứ nghe hắn nói đi."
"Đúng thế!" Tần Dật Vân nghĩ tới hung thủ giết người là một kẻ khác, vội hỏi: "Mạnh công tử, rốt cuộc là ai giết nương tử ta?"
Mạnh Thiên Sở không trả lời, cười cười, quay đầu nói với Huyền Âm phương trượng: "Đại sư, ta biết ngài không chịu nói ra chuyện thai phụ kia treo cổ nhất định là có ẩn tình, nhưng ta lại biết việc đó và hai vụ án này không có quan hệ, cũng hề có bí mật nào bị Tần phu nhân tìm ra. Những câu nói trước kia của ta chỉ là suy đoán, xin lỗi đại sư!"
Hai hàng lông mày trắng của Huyền Âm khẽ run lên, thở dài một tiếng: "Đa tạ Mạnh thí chủ đã tín nhiệm, giờ đồ nhi cũng đã chết, trong chùa chẳng còn tăng lữ nào nữa, bần tăng cũng chẳng cần giấu diếm gì, kỳ thật, thai phụ treo cổ sau chùa chính là người vợ trước kia của bần tăng…"
Mọi người đều tỏ ra kinh hãi, quả nhiên việc này có ẩn tình.
Huyền Âm thở dài, ngẩng đầu lên, nhớ lại chuyện xưa: "Trước khi ta xuất gia, cha mẹ ta đã sắp đặt cho ta một hôn sự. Khi đó ta đã quyết tâm xuất gia. Đêm tân hôn ta đào tẩu, khó khăn lắm mới chạy đến được Thính Tùng tự này. Vài năm sau, nương tử ta tìm đến, đau khổ cầu xin ta hoàn tục trở về nhà, nhưng ta không đồng ý. Cuối cùng, nàng quỳ xuống cầu xin ta cho nàng một đứa con, để người khác không thể nhạo báng nàng, đồng thời cũng là lưu lại hương hỏa cho nhà ta. Rốt cuộc ta cũng mềm lòng, ở ngay trong rừng sau chùa cùng nàng… Ngay hôm sau nàng liền rời đi. Chuyện này tất cả tăng lữ trong chùa đều không biết. Ta nghĩ rằng chuyện này thế là xong, không ngờ chín tháng sau, nàng trở lại…"
Nghe đến đây, ai nấy đều cảm thấy lạnh người, ai cũng đoán được bi kịch sau đó thế nào.
Quả nhiên, sau một lúc trầm ngâm, Huyền Âm lại thở dài một tiếng, tiếp tục kể: "Nàng tìm đến, quỳ xuống đất cầu xin ta trở về cùng nàng. Nàng nói đứa nhỏ không thể không có cha… Nhưng ta nhất quyết không đồng ý. Nương tử ta cầu xin đau khổ mà không có kết quả, nàng liền rút ra một dải lụa trắng, nói rằng nếu ta không cùng nàng