Trương Chấn Vũ nói với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh công tử, chuyện này từ đầu đến cuối đều do ta sắp bày, giết chết Tần phu nhân và Hư Tùng đều là một mình ta làm, chẳng liên quan gì đến Văn nhi, thỉnh công tử giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho nàng ấy đi."
Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Nàng ấy là tòng phạm, không có sự trợ giúp của nàng ta, ngươi không thể thực thi kế hoạch mưu sát hoàn mỹ như thế. Nàng ta không thể trốn tránh tội trạng. Chỉ có điều, trong chuyện đồng phạm của nàng ta, tác dụng chỉ là thứ yếu và phụ trợ. Ta tin rằng nha môn sẽ châm chước tình tiết mà xử nhẹ cho nàng ta. Lúc đó, ta cũng sẽ như thật nói rõ mọi chuyện với nha môn."
Kỳ thật, Mạnh Thiên Sở đang nói dối. Hắn vừa học Đại Minh luật, biết căn cứ theo pháp luật của Minh triều thì: Nếu như nô tì và người làm công mưu sát gia trường cùng những người thân như cha mẹ của gia chủ hoặc có liên quan ba đời, hay tội giết con cháu.... Phàm là mưu giết tổ phụ mẫu, phụ mẫu, tôn trưởng, cha mẹ bên ngoài, chồng, cha mẹ chồng, tổ phụ mẫu của chồng... thì chỉ cần có hành động đã bị chém, nếu tội giết người bị thành lập, thì lăng trì xử tử. Tễ Văn là nô tì của Tần phu nhân, giết chết chủ nhân, y luật bất luận là chủ tớ đều lăng trì xử tử. Như vậy, hai người họ chẳng thoát được cái kết quả nghìn đao xẻo thịt.
Trương Chấn Vũ không biết pháp luật quy định như thế nào, do đó cảm kích gật đầu: "Đa tạ Mạnh công tử!" Xong y đưa Tễ Văn che ra sau lưng, đối diện Mạnh Thiên Sở, nở nụ cười... Đột nhiên, tay y lật ngang, trong tay lại có thêm một mũi dao nhọn lấp lánh hàn quang. Thì ra, trên người y có giấu những hai con dao.
Mọi người hô lên cả kinh, đều lui về sau mấy bước. Chỉ có Mạnh Thiên Sở đứng nguyên chỗ bất động, phảng phất như biết Trương Chấn Vũ muốn làm cái gì, thương xót nhìn hắn.
Trương Chấn Vũ cười thảm nói: "Mạnh công tử, hi vọng ngài có thể thương xót Tễ Văn, cứu mạng cho nàng ấy!" Nói xong lật đao nhọn, tự đâm mạnh vào tim! Truyện Sắc Hiệp -
Tễ Văn bị che sau lưng hắn, đột nhiên cảm giác có điều không ổn, liền nhào lên định chụp tay hắn, nhưng mũi đao đã đâm sâu vào ngực hắn rồi, lút đến tận cán.
Trương Chấn Vũ mềm nhũn ngã vào lòng Tễ Văn. Tễ Văn gào lên xé ruột: "Vũ ca ca...!" Tiếp theo đó nàng ôm chặt thân hình Trương Chấn Vũ, cố sức lắc mạnh, hi vọng rằng hắn giống như đang ngủ vậy, bị lay gọi thì mở mắt thức dậy dịu dàng gọi nàng "Văn nhi!"
Nhưng Trương Chấn Vũ đâm một đao trúng tim, chết ngay tại chỗ, còn lý nào có thể tỉnh lại khi lay gọi chứ?
Tễ Văn ôm Trương Chấn Vũ vào lòng, cười thảm, thủ thỉ vào tai hắn: "Vũ ca ca, chàng chết rồi, Văn ni còn sống một mình được sao?" Tay nàng chợt rút nhanh đao nhọn ở ngực Trương Chấn Vũ, đâm thẳng vào ngực mình, khí tuyệt thân vong.
Những người khác đều cách đó khá xa, Mạnh Thiên Sở tuy ở trước mặt họ, đưa tay ra là có thể ngăn lại, nhưng hắn do dự. Hắn biết, Tễ Văn là nô tì, giết chủ nhân thì vô luận thế nào cũng bị lăng trì xử tử. Ngăn nàng tự sát, chẳng khác nào đưa cô gái yếu ớt này ra pháp trường, ở trước con mắt bao nhiêu người bị lột truồng ra xẻo từng miếng thịt suốt ba ngày cho đến chết. Như thế, cứu nàng bây giờ chẳng phải là hại nàng hay sao? Trương Chấn Vũ tuy trước lúc chết khẩn cầu hắn cứu nàng, nhưng hắn không quyền không thế, tội lăng trì sao mà cứu được cơ chứ? Cho nên trong lúc do dự dó, Tễ Văn đã tự sát thân vong rồi.
Mạnh Thiên Sở thở dài sườn sượt, hay là để họ làm đôi khổ mệnh uyên ương, trên con đường xuống suối vàng cho có đôi có bạn, dù sao cũng là một chuyện hay a!
Tần Dật Vân ngơ ngẩn nhìn Tễ Văn. Tuy y đối với nàng vừa hận vừa yêu, nhưng hiện giờ thấy nàng chết thảm trước mắt không khỏi nhớ lại hai người ân ân ái ái trước kia, lòng chua xót vô cùng, cuối cùng đã ứa từng giọt lệ.
Đúng vào lúc đó, ngoài chùa có tiếng người nói ồn ào, lại có người lớn tiếng gọi: "Thiếu gia! Tôi đưa người của nha môn đến rồi, ngài đang ở đâu!" Nghe thanh âm, thì là