Lần yến tiệc này mời các quan phó trong nha môn, bao gồm huyện thừa, chủ bộ, điển sứ, ngoài ra còn có nho học giáo dụ (Chú: người phụ trách răng dạy nho học, giống như cố vấn tôn giáo, do thời Minh rất chú trọng phát triển nho giáo. ND), huấn đạo, trưởng quan tư lại của sáu phòng Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công, tiền cốc sư gia (sư gia phụ trách tài chính. ND) của Thái tri huyện, thư khải sư gia (thầy đề), người của vệ binh hàng châu và bách hộ sở của huyện. Ngoài ra còn có hương thân và người có công danh trong huyện. Tất cả ngồi đầy một sảnh đường, Thái tri huyện trước đây thỉnh sư gia đều bày một bàn tiệc ở nhà mà thôi, nhưng lần này lại mời nhiều người thuộc giới có danh có chức trong huyện đến dự, hiển nhiên là muốn biểu đạt sự kính trọng và cảm kích với Mạnh Thiên Sở.
Trên bàn rượu, Thái tri huyện tán thưởng năng lự phá án của Mạnh Thiên Sở vô cùng, còn Vương bộ đầu thì cảm kích hắn, nên kính rượu lia lịa. Các quan lại và hương thân thì càng vuốt mông ngựa hơn. Người thông minh đều biết, người khôn muốn đi cửa sau, quan hệ này nọ thì phải thông qua sư gia mới là đường chính, do tri huyện lão gia thường không sành về hình danh, cho nên án kiện nên phán thế nào thường xuất phát từ một hai câu nói của sư gia.
Do đó, tiệc rượu này sau khi uống xong, Mạnh Thiên Sở đã bị chuốc say mèm, được đưa trở về nhà.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đang ngồi trong phòng khách của ngôi nhà vườn dành cho hình danh sư gia trong nội nha, thấy Mạnh Thiên Sở lắc lư được đưa về, vội chạy tới đỡ về chỗ ngồi. Phi Yến vội vã chạy đi chuẩn bị canh tỉnh rượu, Mạnh Thiên Sở giương con mắt say mèm nhướn nhướn nhìn Hạ Phượng Nghi: "Nương tử, các nàng chưa ngủ sao? Chờ ta à?"
Sắc mặt Hạ Phượng Nghi rất vui tươi, khẽ đáp: "Tiệc rượu ngày hôm nay nên uống mà, chàng không những thuận lợi làm chức hình danh sư gia, còn mới đến mà đã phá được án, giải vây cho tri huyện lão gia, và cũng làm nở mặt nở mày cho bọn thiếp, cho nên đáng mừng thì mừng, cho dù là tri huyện lão gia không thiết yến mừng, chúng thiếp cũng tư động bày tiệc mừng."
Mạnh Thiên Sở vui mừng: "Thật không?"
Phi Yên thưa: "Dạ đúng vậy, chuyện thiếu gia ngài hôm nay phá án đã truyền khắp huyện nha này, mọi người đều nói ngài phá án khó dễ dàng cứ như trở bàn tay, quá lợi hại. Em và thiếu phu nhân cứ bàn với nhau mãi, không ngờ thiếu gia lại có tài như vậy."
Mạnh Thiên Sở đắc ý ưỡn ngực: "Ta không phải là nói trước rồi sao, bổn thiếu gia tài cao tám đấu, không phải là cái tên bị thịt ăn hại đâu!"
Phi Yên còn định nói tiếp, Hạ Phượng Nghi đã lên tiếng: "Lão gia uống say rồi, Phi Yêm em đi pha nước phục thị lão gia tắm rửa nghỉ ngơi đi."
Phi Yến vâng dạ, nâng đỡ Mạnh Thiên Sở đứng dậy bước vào phòng ngủ. Phòng ngủ này là theo tiêu chuẩn gian trong gian ngoài, gian trong chủ ngủ, gian ngoài dành cho nha hoàn hầu hạ. Trên đường đến đây họ đã thỏa thuận kỹ với nhau rồi, là Mạnh Thiên Sở ngủ gian trong, gian ngoài dành cho Hạ Phượng Nghi và Phi Yến ngủ, do đó ban ngày họ đã đặc biệt yêu cầu một cái giường lớn để an bày ở phía ngoài.
Phi Yến dìu Mạnh Thiên Sở đến giường cho ngồi xuống, rôi nhanh chóng đi pha nước, khi trở lại thì thấy Mạnh Thiên Sở đã nằm vật ra giường ngáy khò khò rồi. Phi Yến cởi hài và trường bào cho Mạnh Thiên Sở, dùng sức kéo hai chân hắn lên giường, đặt cho hắn nằm thẳng, đắp mền kỹ lưỡng, thấy hắn vẫn ngủ thật say bấy giờ mới yên tâm, thổi tắt đèn ra gian ngoài cùng ngủ với Hạ Phượng Nghi.
Nửa đêm, Mạnh Thiên Sở khát quá tỉnh dậy, bò nhổm dậy, thấy chung quanh tối đen không thấy được gì, lắc lắc đầu một lúc mới hơi tỉnh. Mới đến đây, mọi sự còn chưa quen, nhất thời hắn chẳng thể phân rõ đông tây nam bắc. Vừa lồm cộm lần xuống giường, lò dò tìm kiếm giày,