Đây là giường của Phi Yến, chăn gối đều thoang thoảng mùi thơm tự nhiên, nằm ôm cái chăn mềm mại, cũng giống như ôm một ôn nhu nữ tử trong lòng, Mạnh Thiên Sở trong lòng không khỏi rung động.
Bất quá, nhớ tới đêm tân hôn mà chỉ có một mình một giường, tân nương tử lại ngủ buồng trong cách một bức vách, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, thực là bi ai!
Lúc hắn đang hối hối tiếc tiếc, Phi Yến kéo nhẹ rèm cửa, thò mặt ra nói: "này, thiếu phu nhân bảo ta ra cám ơn ngươi."
"Tạ ơn gì chứ, nếu thật lòng muốn tạ ơn, vậy ngươi lên đây ngủ cùng ta đi, một mình ta ngủ lạnh lắm!" Mạnh Thiên Sở cười nói.
Phi Yến liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi muốn cùng ta ngủ? Hừ! Kiếp sau đi!"
"A sợ quá! Phi Yến nguyện ý chờ ta cả đời! Thật sự làm ta cảm động a! Ha ha ha."
Phi Yến nghe hắn xuyên tạc những lời của mình, thực sự dở khóc dở cười, trừng mắt liếc hắn một cái, lùi về phía sau, buông rèm cửa.
Mạnh Thiên Sở cười gượng, nghĩ thầm: ông trời, ngay cả tiểu nha hoàn cũng khinh thường, làm thiếu gia kiểu này thực uất ức. Nghĩ đoạn, trở mình, nghiêng người vào trong ngủ.
Lúc này, xung quanh tĩnh mịch, hắn lúc này mới nghĩ đến cha mẹ, bằng hữu, cũng may là mình chưa thành thân, cha mẹ đều có tiền lương hưu. Chỉ là, họ chỉ có mỗi một đứa con, giờ mình đã trở về cổ đại, sẽ không có người phụng dưỡng. Nhớ tới cha mẹ, trong lòng hắn rất chua xót. Hắn cứ vậy miên man nghĩ, nặng nề thiếp đi.
Sáng hôm sau. Mạnh Thiên Sở bị tiếng chim kêu ngoài cửa sổ đánh thức, trợn mắt nhìn, thấy mặt trời đã lên cao, nhất thời kinh hãi. Chủ nhiệm trung tâm đo lường pháp y thiết diện vô tư, đến muộn thế nào cũng bị trách phạt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Hắn lăn lông lốc ngồi dậy, xốc cái chăn lên định xuống giường mặc quần áo, liếc mắt thấy hạ thể mình trần trụi, tiểu lão đệ đang ngạo nghễ vươn cổ nhìn mình! Quái lạ, sao mình không mặc quần lót?
Hắn lại càng sửng sốt khi nhìn thấy cái chăn đỏ nhạt, cái giường cổ, căn nhà gỗ. Đây không phải căn nhà quen thuộc của mình! Đột nhiên mới nhớ ra, mình đã xuyên qua mấy trăm năm, trở về Minh triều.
Không cần phải gấp gáp đi làm, không cần lo lắng nửa đêm bị dựng dậy đi thăm dò hiện trường, không cần khám xét những xác chết thối rữa nữa, vạn tuế!
Thế là hắn lại chui vào chăn, nhắm mắt lại. Ngoài cửa, chim kêu ríu rít, trong lòng hắn thích thú. Lúc này trong xã hội hiện đại, hắn sẽ bị tiếng còi ô tô, tiếng người đi lại dựng dậy, chưa từng có thể nghe chim hót.
Nằm một lát, bỗng nhớ ra Hạ Hồng lão gia dặn mình đến gặp lão thương lượng, liền đứng dậy mặc quần áo, đang chuẩn bị mặc quần áo bỗng nghe buồng trong có tiếng nói chuyện nhỏ, thấy Hạ Phượng Nghi nói: "Phi Yến, ngươi đi xem hắn đã dậy chưa. Đã trễ thế này còn chưa chịu dậy, nằm chặn ở cửa, chúng ta đều không ra được, thật là."
"Dạ." tiếng Phi Yến nói, tiếp theo là tiếng bước chân nhẹ nhẹ về phía rèm cửa, Mạnh Thiên Sở nhớ tối hôm qua Mạnh Thiên Sở đẩy mình một phen, tức khí, liền nghĩ trò đùa dai, hắn đứng lên cạnh tấm rèm, ước chừng chiều cao của Phi Yến, hạ thấp người đặt miệng chờ.
Vén rèm cửa lên, Phi Yến bước ra, không nghĩ tới việc Mạnh Thiên Sở đang đợi phía sau, đôi môi Phi Yến thiếu chút nữa chạm vào môi Mạnh Thiên Sở, sợ tới mức kêu lên một tiếng, giật lùi lại vài bước, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Mạnh Thiên Sở vén rèm cửa, thấy bộ dáng chật