Translator: Waveliterature Vietnam
Sau bữa ăn ấm cúng, Bà Hải Bộ Huệ còn gói thêm cho Thủy Dã Không một ít cơm để anh ta mang về. Đó là điểm tâm để ăn vào sáng hôm sau, Thủy Dã Không biết được như vậy là do Hải Bộ Sa đã nói qua. Điều này chả đụng chạm gì vào lòng tự trọng của hắn chỉ là bà muốn giúp đỡ hắn thôi.
Mang theo bữa sáng được gói lại từ tay bà Huệ, Thủy Dã Không chạy về đến nhà thì cũng đã 10:30.
Thành phố Adachi không phải là trung tâm nhộn nhịp của Tokyo phồn hoa. Mọi hộ gia đình đã đóng hết cửa chính, cửa sổ và tắt bóng đèn.
Dù có to gan lớn mật đến mấy, Thủy Dã Không cũng cảm thấy sợ hãi nếu bất thình lình xuất hiện mấy tên bất lương cơ bắp đặc biệt cuồn cuộn thì thật không biết làm sao.
Thủy Dã Không sử dụng nhẫn thuật hắn chạy nhanh như bay,rồi hắn dừng lại và thở hổn hển, Thủy Dã Không leo lên đến tầng 3, nhưng hắn chợt chững lại ở phía cầu thang, không phải là hắn không muốn đi, mà là phía trước có ai đó.
Chỉ thấy một phụ nữ và một... hòa thượng?
Đó đích thị là một hòa thượng, với cái đầu hói, mặc quần áo của một nhà sư, và người phụ nữ đi bên cạnh Thủy Dã Không cũng nhận ra đó là bà hàng xóm cạnh phòng hắn, là bà Tả Điền.
Một người phụ nữ trông rất biết điều, dáng vẻ cũng không tệ lắm, thân bình bà ta hơi gầy và tiều tụy, ít nhiều làm giảm đi vẻ đẹp của bà, mỗi khi gặp gỡ ai bà đều cúi đầu mỉm cười, không nói một lời nào, cơ thể toát ra khí chất vừa ủ rũ lại vừa mạnh mẽ.
Không giống như sự nhút nhát yếu đuối của Hải Bộ Sa, bà Tả Điền có một nội tâm phức tạp, bí ẩn, nhiều lúc nó cũng xen lẫn với sự tuyệt vọng không kể xiết. Thủy Dã Không và bà ta cũng không hay nói chuyện với nhau có chăng họ cũng chỉ gật đầu khi gặp gỡ và theo như Thủy Dã Không biết thì bà ta sống một mình và có một cô con gái sống ở quê nhà.
Hoàn cảnh gia đình cũng rất khốn khổ. Lại còn đến Adachi để thuê trong một căn phòng nhỏ hẹp như vậy, thì cuộc đời bà còn chắc ngày trước phải thê thảm lắm.
Dẫn một hòa thượng về nhà, lại còn vào lúc 10:30 tối...Ở Nhật Bản từ thời trước đã có lệnh cấm nhà sư có quan hệ với sắc thịt và nữ giới nhưng dưới thời Minh Trì thì lệnh cấm được bãi bỏ có nghĩa là các nhà sư có thể ăn thịt và cưới vợ, toàn bộ tất cả hòa thượng đều được như vậy.
Đối với vấn đề giữa bà Tả Điền và nhà sư đó,Thủy Dã Không không có quyền can thiệp để nói vào chuyện của hai người họ.
Người phụ nữ sống một mình không chồng và nhà sư kia cũng chả làm chuyện trái pháp luật.Nếu người ta có yêu nhau thật, thì chả tới phiên hắn phản đối.
Thủy Dã Không ngồi ở trong góc đợi cho đến khi hai người bọn họ bước vào phòng và đóng cửa lại và cánh cửa phát ra tiếng kêu cót két và hắn từ trong góc đi ra.
Hắn ta vẫn mang theo gói cơm đi cùng, và một âm thanh ngân nga tinh tế phát ra từ hành lang, nghe cho kĩ thì đó là âm thanh phát ra từ cầu thang khác trong hành lang.
Một hình người ngồi trên băng ghế nhỏ, và cô nghe thấy tiếng động hướng mắt nhìn về phía của Thủy Dã Không.
Đó là con gái của bà Tả Điền, Tả Điền Thực Y.
Thủy Dã Không xấu hổ và dừng lại.
Điều này thực sự rất xấu hổ. Mẹ của cô gái này vừa đi vào nhà với một nhà sư, và cô ấy còn cất gót đi theo mẹ của mình.Sớm biết như thế này chi bằng lúc nãy ta lên lầu cho rồi, thật đáng xấu hổ.
"Trời muộn quá rồi... trời hơi lạnh... "Thủy Dã Không không biết phải nói gì để khắc phục tình cảnh xấu hổ lúc này
Hiện tại là đầu mùa xuân nhưng vẫn vừa qua cuối mùa đông, cho nên trời vẫn hơi lạnh.
"Ngươi nói lạnh thì ta có thể quay vào phòng được ư? Ngươi không thấy người phụ nữ đó và tên nhà sư trọc đầu kia sao?"
Nghe thấy những lời nói của Tả Điền Thực Y và Thủy Dã Không như muốn nôn vì ghê tởm, nhưng lo lắng tức giận vậy cũng chẳng ích gì, ai trong lòng cũng không thấy thoải mái.
Đồng cảm thật, nếu đối lại hắn là Tả Điền Thực Y thì chắc tâm trạng sẽ kịch liệt hơn.
" Trời đã lạnh như vậy rồi, ngươi có thể đến nhà ta và ngồi một lúc."
" Không cần đâu "
Tả Điền Thực Y nói một cách lạnh lùng mặt không cảm xúc, không khí càng thêm lạnh bang.
"Vậy chúc ngủ ngon" Thủy Dã Không nói một cách khách khí, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi mở cửa, tháo giày và đặt thức ăn đóng gói lên bàn.
Hắn cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tả Điền Thực Y nữa, và ngay cả khách sáo cũng không. Tả Điền Thực Y lúc này trông
chả khác gì đám học sinh ở đảo quốc trường học.
Cởi hết quần áo, đặt chân lên mép giường, Thủy Dã Không chậm rãi chống đẩy và hít đất..
Để chúc mừng cho sự tiến bộ của thể thuật và kiếm thuật,chống đẩy thêm một trăm lần hơn hôm qua thì có là gì!
Điều đó có nghĩa là, việc chữa vết thương bằng nhẫn thuật cũng sẽ giảm bớt đau đớn, có như vậy Thủy Dã Không mới có thể hoàn thành bài tập chống đẩy,nói là một chuyện nhưng làm được lại là chuyện khác, chống đẩy được mấy trăm cái hắn cũng phải dừng lại.
Không phải là cơ thể không thể tiếp tục, mà hiệu ứng cách âm của căn phòng cho thuê này thực sự rất tệ và giọng nói của bà Tả Điền vào lúc này cũng trái ngược với những tiếng nhỏ nhẹ chậm chạp thông thường. Nó rất to đến nỗi nó khó mà chịu được.
Trời ơi, ai mà chịu được chứ!
Hắn không thể chịu đựng được nữa.Hắn không thể ngủ trên giường sau khi tắm, vì vậy hắn chỉ mặc xong quần áo và di chuyển ra một băng ghế nhỏ ở hành lang.
Tả Điền Thực Y vẫn ngồi đó. Cô ấy nhìn ra thành phố bên ngoài cửa sổ. Chỉ có rải rác một vài gia đình vẫn đang bật sáng đèn điện, còn lại chỉ giống như một thế giới hắc ám, chết chóc.
Cô liếc mắt và đưa mắt nhìn Thủy Dã Không và không nói gì
Thủy Dã Không mỉm cười và ngồi xuống ghế, cầm tờ giấy kiểm tra trong tay. Sau khi hoàn thành một bài kiểm tra toán khó nhằn lộn xộn đó, Thủy Dã Không cuộn tờ giấy kiểm tra và cầm nó trong tay, giống như cầm một thanh kiếm.
Các thể loại kiếm trong Naruto hắn thực sự đã quan sát rất nhiều, chẳng hạn như thanh kiếm gỗ mộc diệp được làm từ chính mộc diệp, một kỹ thuật kiếm gỗ tự chế - một dụng cụ truyền thống cổ xưa của Liễu đích cổ giới và cùng với ánh trăng nhảy múa trong ba ngày là những hình tượng tiêu biểu cho kiếm thuật bằng gỗ. Đó là chưa kể đến thiết quốc.
Kiếm thuật của LV2 so với LV1 không thể giống như LV1 được. Trong đầu của Thủy Dã Không cũng nhận ra kiếm thuật của thiên đàng, nhưng các kỹ năng cơ bản của một số trường phái kiếm thuật trong Naruto vẫn được khắc sâu trong trí nhớ của hắn.
Các bài thi đang phát ra để kiểm tra các chiêu thức của kiếm thuật.
Mặc dù thế giới nhẫn thuật hỏa ảnh Naruto rất phổ biến, nhưng kiếm thuật không được coi trọng, nhưng kiếm thuật chắc chắn tinh tế hơn ở trên trái đất. Kiếm thuật trái đất chống lại kẻ thù của con người hay người đấu với người, nhưng kẻ thù của kiếm thuật hỏa ảnh chính là xe tăng đại pháo
Nhưng không phải ai cũng có thể đánh giá cao kỹ năng kiếm thuật tinh tế này.
"Người có phải là một học sinh trung học không?" Tả Điền Thực Y không thể chịu nổi con người đang cầm tờ giấy múa máy bên cạnh buông lời hỏi. " Ngươi là ai?Đích nhân kiếm thánh nào chăng?"
Nhìn khuôn miệng của cô gái, Thủy Dã Không đánh giá ở trong trường học Tả Điền Thực Y không phải người dễ gần, sẽ luôn bị người khác xa lánh.
"Ta là... ta là người tự nghĩ ra kiếm thuật tự chế, nó là đầu tiên trên thế giới này."
"Cắt." Nếu không phải vì không còn chỗ nào để đi,thi Tả Điền Thực Y chỉ muốn mang băng ghế này đi mất thôi.
Những người sống ở đây thực sự bị bệnh thần kinh cả rồi. Người đàn ông bên cạnh thường rụt rè và ít nói. Nhưng tối nay,cũng thật lạ lùng. Nhìn người phụ nữ lúc nãy, ngươi nghĩ rằng ta cũng giống như một người như vậy sao?
Trong lòng cô có những suy nghĩ oán hận, cô ghét tòa nhà nhỏ đổ nát này, ghét Adachi và ghét mọi thứ xung quanh cô.
Sau đó...
"Oọc Oọc..."Trong bụng Tả Điền Thực Y phát ra một tiếng kêu..
Cơn đói trong bụng cô ngay lập tức đánh bại sự thù hận trong cô.
Cô ngồi đó, khuôn mặt bần thần, và cô không dám quay đầu lại và không dám hành động.
Gã đàn ông hàng xóm bên cạnh nhất định sẽ cười cho và miệng anh ta sẽ nở một nụ cười nhạo báng. Thôi ta không quay đầu lại và không làm gì cả.
" Ngươi đói bụng đấy à?"
Tả Điền Thực Y đỏ mặt quay đầu, ấp úng nói: "Không đói! Một chút cũng không đói!"
"Này..."