Translator: Waveliterature Vietnam
Núi Phú Sĩ, Thanh Mộc Nguyên Thụ Hải.
"Sách."
Nhìn thấy trực thăng đang quay vòng bay thấp ở trên bầu trời, Thủy Dã Không nuốt ực nước bọt, kèm với đó là một cảm xúc khó chịu, cứ như thế này thì sẽ bị lộ mất.
Người bị bại lộ không phải hắn, mà là kẻ nửa người nửa yêu Thủ Võ Hùng kia, tên này giết người còn không dám giết huống hồ đang trong tình cảnh khẩn cấp như thế này. Cục diện cứ như thế này mà không kiểm soát được thì sẽ rất là xấu.
[ chạy nhanh lên đem tên kia mà giết đi! ]
Thủ Võ Hùng nhìn thấy chiếc trực thăng, cả người giật mình, cho dù không phải giống như trên phim ảnh Trung Quốc trực thăng được trang bị vũ khí chiến đấu như súng ống, nhận thấy ánh hào quang phát ra trên người làm hắn cảm thấy như mình khác thường, giống như con chuột đang ở một góc sáng sủa trên đường đi của con người.
"Không, không giết nữa. Không được, ngươi phải chạy thật nhanh lên.
[ phế vật! ]
Ngoài miệng hắn phát lên hai từ phế vật, nhưng trong lòng Thủy Dã ước gì Thủ Võ Hùng chạy trốn ngay bây giờ, khả năng phòng thủ quá yếu ngay cả cơ thể cũng vậy, nếu như bị vây quanh, chắc cũng xong đời. Ở bên ngoài, Thủy Dã Không vẫn giả bộ như một kẻ lạc hậu gần trăm năm, không biết xã hội hiện đại với những con yêu quái.
[Tương lai muốn trở thành một người vĩ đại, thế sao lại còn chạy trốn? ]
"Đó là quan chức chính phủ, nếu phát hiện sẽ bị bắt, theo khả năng như hiện tại của ta, làm sao có thể đối đầu với chính phủ!" Thủ Võ Hùng ngay cả Thạch Tỉnh cũng không muốn xen vào nữa, phải tránh được cái trực thăng này ngay lập tức.
Thủy Dã thấy được Thủ Võ Hùng rất giống hắn về tính cẩn thận, chỉ là bản thân có điều nhát gan, không biết thế nào là phòng thủ tích cực.
Thủy Dã không ủng hộ biện pháp hiện tại là chạy trốn, chỉ thấy trực thăng đang chú ý đến hai người ở sau, trên bầu trời đã cắt đuôi quan sát về phía Thủ Võ Hùng, cứ cắm đầu mà chạy như vậy thì không biết chiếc trực thăng chạy đến đâu.
"Thủ Võ, đánh hạ cái phi cơ ở trên bầu trời xuống."
Thủ Võ Hùng mặt tỏ vẻ đau khổ, hắn nào có phận sự gì đâu, những phép thuật vừa rồi sử dụng đã làm cho cơ thể hắn trở nên trống rỗng rồi.
"Làm không được đâu, như này sao mà làm."
Thủ Võ Hùng vừa nói xong, con hồ ly lại mắng vài câu trong đầu hắn, cuối cùng con yêu hồ nói với giọng đanh thép: [ không có biện pháp để làm à, làm sao mà ta lại nhập vào một tên phế vật như ngươi vậy. ]
"Hồ ly đại nhân, ngài muốn làm cái gì đây?" Yêu hồ cũng chưa cho Thủ Võ Hùng biết được cái tên thật của nó, cho nên rõ ràng Thủ Võ Hùng phải xưng hô là Hồ ly đại nhân.
[ tiểu tử, ta phải phát huy sức mạnh. Lúc ta giải phóng sức mạnh ngươi phải chạy đi, càng xa càng tốt, khỏi nơi ta ở...... ]
"Tỉnh Osaka, chính là Nhiếp Tân quốc."
[ Osaka sao, ta đương nhiên biết. Tốt lắm, ta phải bắt đầu rồi!! ]
Hồ ly phải giải phóng pháp thuật?! Thủ Võ Hùng tâm can run hết cả lên.
Thủ Võ Hùng trong lòng bắt đầu đếm ngược ba hai một, liền đó có một cảm giác chạy qua như là rừng rậm xung quanh như sống lại vậy.
"Phù!!"
Một cái cây lớn đột nhiên mọc thẳng vươn lên phía trước, thân cây dày to tầm hai ba thước, cành cây như mấy xúc tua lúc lắc giữa không trung!
"Nguy hiểm! Mau tránh nó ra!" Người quan sát trên chiếc trực thăng hét to.
"Tôi biết!!" Viên phi công không ngần ngại. Tất nhiên, anh ta nhìn thấy những xúc tu trên cây. Anh ta cầm bánh lái bằng cả hai tay, rồi anh ta thực hiện một hành động né tránh bằng cách tăng chiều cao trực thăng lên.
"Roẹt roẹt!"
Các xúc tu bám sát vào một bên của máy bay trực thăng, rồi lấy một ít cạnh sắt của trực thăng.
Trái tim của phi công như bị thắt lại, đã bay cao đến ba trăm thước chưa kịp dừng lại để định hình, lại bị những xúc tu kia đuổi theo bám chặt, các thành viên phi hành đoàn lo lắng tất cả đều hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Chỉ một chút, một chút xíu nữa thôi, là bọn họ phải xuống Tam giới địa ngục rồi!
"Ta đã nói là đừng đuổi theo quan sát chúng rồi mà, bây giờ phải làm sao đây." Một thành viên phi hành đoàn sắp khóc.
"Còn có thể làm gì bây giờ, quay lại, nhanh chóng quay lại!"
"Quay lại, không thể quay lại được nữa..." Một thành viên phi hành đoàn khác trên tư cách là cảnh sát tìm kiếm run rẩy nói, "Chúng ta hãy xem phía trên kìa... quái vật."
"Sao không để chúng ta tự mình..."
Người bạn đồng hành báo thông báo rằng phi công hiện đang nghe điện thoại, và phi công ngậm miệng ghê tởm: "Nhận được, sẽ theo dõi chặt chẽ!"
Họ chỉ là nhân viên tìm kiếm và cứu hộ thông thường! Tại sao lại phải tham gia vào công việc mang tính rủi ro cao này?
Những cái cây điên cuồng hóa những móng vuốt, bộ dạng này mười phần đích thị là yêu quái, so với đám người hung tợn thì kinh khủng gấp trăm
lần.
Không dám phụ mệnh lệnh của hồ tiên đại nhân, Thủ Võ Hùng đã sử dụng phép thuật rồi chạy trốn, hai học sinh cùng Thạch Tỉnh nhút nhát cũng chạy như điên dại.
Thủy Dã Không phân thân bám vào trên cây cối, nhìn chiếc trực thăng trên bầu trời với một ánh mắt kỳ lạ, đúng như hắn nghĩ, không uổng công hắn dùng mộc độn để chiến đấu với trực thăng, nhưng ngay lúc này hắn cũng không muốn giết người một cách vô lý, nhưng hắn cũng phải giết những người đã chứng kiến.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là di chuyển Thủ Võ Hùng dời sang Osaka, để từ đó thuận tiện ràng buộc hỏa độn cải thiện kinh nghiệm, Thủy Dã Không chỉ việc an vị ngồi ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng, tựa như một người thả câu câu cá.
Nhưng kế hoạch thay đổi không lường trước được, khiến cho hắn cũng phải khốn đốn.
Không ai chứng kiến có phải tốt không, thật tình sao mà phiền phức thế không biết.
Là một máy bay trực thăng cứu hộ đặc biệt, tất cả các hình ảnh được gửi đến đồn cảnh sát trong thời gian gần nhất, khi nhìn thấy có một con quái vật trong rừng trong miệng phun ra lửa, những người xung quanh màn hình sợ hãi và đóng cửa, bọn họ cũng cười nhưng cười trong thống khổ sau đó hồn bay phách lạc.
Những cây điên đó như bị biến thành những con rắn!
Một cành một, một ngọn một, chúng vặn vẹo uốn éo cùng với nhau, giương nanh múa vuốt như thể đang trong một bữa tiệc liên hoan của rừng rậm, những xúc tu kia bay lên bầu trời giống như nước suối, như một sự kiêu ngạo.
"A."
"A!!"
"Ta, ta rõ ràng đã không làm gì sai trái!"
"Tất cả là vì những người kia, tại sao lại muốn giết ta?"
"Thật cay đắng, thật sự cay đắng."
"Không phải ta muốn tự sát, là các ngươi buộc ta phải chết."
Trên những cành cây đang vặn vẹo kia, có một hình bóng của khuôn mặt người, và cái miệng đang gào thét với tiếng la hét, và sự phẫn nộ vô tận khiến mọi người cảm thấy đau đớn trong đầu.
Mỗi nhánh cây này đều là từ oán niệm mà tạo thành!
Không chỉ vậy, một vài cây bên ngoài đã đột ngột mọc lên từ mặt đất, chúng dang ra hai tay hai chân rồi chạy như điên trên mặt đất.
Hướng chạy của chúng đúng là bên ngoài Thanh Mộc Nguyên Thụ Hải.
Bên ngoài còn có những cảnh sát và tình nguyện viên tìm kiếm và giải cứu!
Thạch Tỉnh nhút nhát cũng sợ muốn vỡ túi mật, hắn ta ra sức chạy điên dại, từng mạch máu trên toàn cơ thể đều như muốn bị phun ra vì sự điên rồ của hắn, Sao Kim đã xuất hiện trước mặt hắn, khóe miệng hắn gần như không còn nước bọt nữa, nhưng hắn vẫn không dám dừng lại, hắn sợ rằng khi dừng lại, sẽ bị con quái vật bắt được, còn có cái cây điên kia đuổi theo hắn.
Tá Đằng sau khi bị thiêu đốt bởi dã nhân kia thì hắn vừa đau đớn vừa hoảng loạn!
"Nhanh ra ngoài đi, nhanh ra ngoài đi."
Còn không kịp nhìn thấy khung cảnh bên ngoài núi Phú Sĩ, Thạch Tỉnh đột nhiên cảm thấy như chính mình đang bay.
Hai chân rời khỏi mặt đất, người được nâng lên.
Cũng không phải bay, mà là bị cái gì đó cầm nhấc lên.
"A A A A A!!!!"
Hắn quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt của một cái cây có kết cấu, nó không có ngũ quan, chỉ là một cái cây cao lớn có thân hình và có đầu, hắn đang bị túm chặt bởi bàn tay to lớn của người cây!
"Ha ha ha haha!!"
"Lồng ngực" của người cây cao lớn kia đột nhiên mở sang trái và phải, và bàn tay to ném Thạch Tỉnh vào đó rồi đột nhiên khép lại, nó dường như giống một cỗ quan tài, và kèm theo âm thanh của bóng nước, da của cây đột nhiên chảy ra một màu đỏ, màu đỏ chảy xuống vào từng vân gỗ, nó chảy chảy giống như mạch máu của con người.
Âm thầm, kinh khủng, đầy màu sắc.
"Linh, chạy, chạy, bọn chúng đang đến."
Hạ Hộ giữ chặt nửa người Linh Tử, ba bước rồi hai bước chạy điên cuồng ồ ạt, hắn không dám nhìn lại, hắn luôn cảm thấy có gì đó đằng sau đuổi theo mình.
Cuối cùng, vào thời điểm để mà có thể thảnh thơi được, hắn nhìn thấy ánh sáng bên ngoài khu rừng.
"Ồ, ồ."