Translator: Waveliterature Vietnam
Buổi chiều tan học, một đám người không quen biết đưa ánh mắt nhìn Thủy Dã Không, Thủy Dã Không đang mang theo một chiếc cặp đi học, và Hải Bộ Sa vẫn lẽo đẽo theo sau.
Chả có sự khó chịu nào xuất hiện trong con người Thủy Dã Không. Một số người có cùng bản chất. Nó giống như một con cừu nhỏ trong đàn, con cừu nhỏ bé yếu ớt đó không biết phải làm gì và nó vô thức đi theo con cừu đầu đàn. Cho dù có là vách đá vực thẳm thì nó vẫn sẽ tin con cừu đầu đàn và lao đầu vào đó.
Trong thời gian dài bị bắt nạt, Hải Bộ Sa không còn có cảm giác an toàn, giống như một con cừu bị ném vào trong bầy sói hung dữ, và trong suốt thời gian đó nó sống trong nỗi kinh hoàng nó luôn là mục tiêu của sự bắt nạt, nếu không có sự phản kháng của Thủy Dã Không, thì con cừu này vẫn sẽ luôn im lặng chịu đựng.
Thủy Dã Không bây giờ chính là tia hy vọng của Hải Bộ Sa, đó chính là bản năng của con người, hi vọng về việc được bảo vệ che chở
Thủy Dã Không cũng rất vui vẻ đắc ý khi thấy Hải Bộ Sa đi theo anh ta. Nếu hắn không giúp đỡ Hải Bộ Sa, thì sự bắt nạt của cả lớp bây giờ sẽ tập trung vào phía cô ấy.Hắn không phải là thánh mẫu đích nhân, nhưng hắn cũng không phải là một tên vô cảm xúc thấy người gặp nạn mà không giúp đỡ.
"Bạn học Thủy Dã à, người không nên... đi qua đó, đi xe điện..." Hải Bộ Sa cầm túi xách và cẩn thận hỏi.
Mặc dù trong lớp cô là người kín tiếng im lặng ít giao du với những người khác, nhưng cô vẫn âm thầm chú ý đến mọi người, nhớ tên và sở thích của họ, quan sát mọi cử động của họ, cô không biết tại sao mình lại làm điều này, có lẽ vì cô đơn quá những người cô đơn thì thường quan sát rất giỏi.
"Không được rồi, người hãy về nhà và nghỉ ngơi cho khỏe đi " Thủy Dã Không cười thân thiên, nhưng thực tế, thì điều này, về nhà có thể tiết kiệm chi phí đi lại.
Việc ăn uống quá mức làm cho chi phí sinh hoạt của Thủy Dã Không cũng phải khốn đốn, và việc cần phải thay đổi bây giờ chính là công việc.
Với mức lương ít ỏi khi làm việc trong một cửa hàng tiện lợi thì nó chỉ vừa đủ để trả tiền thuê nhà, số tiền còn lại chỉ cho phép hắn ăn vừa đủ 3 bữa 1 ngày.
"Tới đây rồi, chúng ta đi cùng đường tiếp chứ?" Thủy Dã Không chỉ vào ngã tư ở phía bắc.
" ần." Giọng nói của Hải bổ Sa giống như tiếng muỗi kêu "Không... không... chúng ta không đi cùng nhau nữa rồi..."
Nếu như tan học, chúng ta về nhà cùng nhau người ngoài không phải sẽ nghĩ khác sao, nam nữ thụ thụ bất than mà?
Ta không muốn bạn học Thủy Dã Không dính them phiền toái đâu.
"Gì cơ?"
"À, không... không có gì."
Thủy Dã Không cầm chiếc túi của Hải Bộ Sa, chiếc túi nặng hơn anh ta tưởng, giống như tâm trí của anh ta ngay lúc này. Không có trang bị rèn luyện hỏa ảnh, thì hãy dùng sách để thay thế
Đi bên cạnh Thủy Dã Không, toàn bộ người Hải Bộ Sa giống như một con tôm được vớt ra khỏi chậu, nghĩa là không chỉ mỗi khuôn mặt cô đỏ khi cúi xuống, cứ như Thủy Dã Không có thể đem cô hòa lẫn với ánh hoàng hôn của mặt trời vào lúc chiều tà.
Hải Bộ Sa ngồi xuống, tay và chân bị gò bó. Nó giống như một con rối, bạn sẽ điều khiển nó theo ý muốn của bạn.
Cô cắn chặt môi, bước chân thì lộn xộn không vững, cô không làm dịu đi được tình hình ngược lại nó càng trầm trọng hơn.
Tèo rồi, nếu bức ảnh này bị bạn học Thủy Dã Không nhìn thấy thì sao, anh ta chắc chắn sẽ cười nhạo ta mất, không, không được như vậy nếu như bị người khác chê cười thì ta sẽ chẳng đoái hoài gì, còn để Thủy Dã Không chê cười thì chi bằng chết luôn cho rồi.
Cô buồn bực cắn chặt răng và nắm chặt túi xách của mình. Thoạt nhìn thì thấy cô thật ngoan ngoãn, nhưng thật ra cô không thích đi bộ cho lắm, chân cô mỏi rã rời hết rồi, bắp chân căng hết lên.
"Bạn học Hải Bộ Sa, Người cảm thấy chỗ nào không khỏe trong người à"
Khi nghe thấy Thủy Dã Không nói vậy,
Hải Bộ Sa sợ tới mức suýt chút nữa mất cân bằng ngã dúi xuống dưới đất,cô bối rối nói:"Không có, không có gì đâu."
Về mặt cơ học, đi bộ hơn mười phút thì các đốt ngón tay trên thân thể của Hải Bộ Sa có chút cứng ngắc lại.
"Ta...ta tới nhà rồi." Hải Bộ Sa đi vài bước nữa rồi xoay người cúi dập nói với Thủy Dã Không. "Cảm ơn người, người bạn cùng lớp..."
"Ah,không cần khách khí." Thủy Dã Không không biết vì cái gì cô gái nhỏ bé này lại cảm tạ mình.
Tuy không hiểu cho lắm nhưng thôi cứ nhận vậy
Sau khi lấy cái túi, Hải Bộ Sa chạy nhanh về phía trước, và vẫy tay tạm biệt trước khi vào nhà nấu ăn.
"Sea Department House." Thủy Dã Không vẫy tay và nhìn lên bảng hiệu trên nhà ăn.
Trực tiếp sử dụng tên họ để làm bảng hiệu,có vẻ như người nhà Hải Bộ kinh doanh về ăn uống.
Thủy Dã Không liếc mắt nhìn một cái rồi anh định rời đi, nhưng cau mày và dừng lại.
Có âm thanh của một cuộc cãi vã trong nhà nấu ăn.
Hải Bộ Sa vừa chạy vào trong nhà thì có ai đó đã đẩy mạnh cô ra đầu cô đập vào túi xách và toàn thân cô ngã nhào về phía mặt đất.
"Tiểu Sa, Tiểu Sa." Một người phụ nữ trong bộ đồ nấu ăn chạy ra khỏi cửa hàng và quỳ trên mặt đất đỡ Hải Bộ Sa đứng dậy.
"Các ngươi...hai người vô dụng các người, ta không ở... không phải... Các người chả được tích sự gì hết.
Có một người đàn ông khác nhau mỗi đêm... hai mẹ con ở cùng nhau..." Một người đàn ông say rượu cầm trên tay một chai rượu ra khỏi nhà nấu ăn, "Mẹ nó... để ta đi...không đưa ta tiền, còn nuốt tiền của ta..."
Chưa nói xong, thì cái chai rượu anh ta đang cầm trên tay ném thẳng vào hai mẹ con họ.
Tuy nhiên, do say rượu,nên hắn không mường tượng được điều gì đang xảy ra cả. Cái chai va vào hai người và đập xuống đất. Những mảnh thủy tinh vỡ nằm trên người mẹ và người con gái.
" A!"
Người đàn ông say rượu bước tới và ngồi lên trên cơ thể người phụ nữ. Mặc dù ông ta không chạm được vào Hải Bộ Sa,nhưng Hải Bộ Sa sợ hãi và kêu van rất thảm thiết, ở trong trường bị bắt nạt nhiều như vậy nhưng Hải Bộ Sa chưa bao giờ kêu to đến thế, cô chỉ toàn tim lặng rồi khóc nức nở.
"Mẹ nó, ta đánh chết hết các ngươi..." Người đàn ông say rượu giơ bàn tay lên và hướng về phía Hải Bộ Sa.. "Ngươi chỉ là một đứa kỹ nữ thôi..."
Hải Bộ Sa đưa tay che đầu và nhắm hai mặt lại.
Cô không phải là lần đầu tiên bị người đàn ông này đánh. Cũng không phải là lần đầu tiên hàng xóm thấy cô bị đánh như vậy nhưng cô sợ Thủy Dã Không sẽ nhìn thấy, cô chỉ mong hắn đi thật xa, cô không muốn hắn chứng kiến cảnh tưởng đấy.
Nhưng hy vọng của Hải Bộ Sa đã tan biến.
"Không sao đâu."
Thủy Dã Không không biết đã tới từ lúc nào và nắm chặt lấy cánh tay của gã đàn ông say rượu. Hải Bộ Sa không biết có phải là ảo giác không. Cô thấy sự dịu dàng trong đôi mắt của Thủy Dã Không và giống như đôi mắt dịu dàng hiền dịu của mẹ cô.
"Tên khốn kiếp người là ai! Mẹ nó!"Gã say rượu trừng mắt nhìn tên ngăn cản mình. Ông ta giật tay và đưa mắt. "Một con bọ cạp nhỏ, lại cũng mặc đồng phục học sinh, được rồi, được rồi... đám các người lại cùng một ruột thông đồng với nhau! "
Tên say rượu nhìn về phía hai mẹ con "Mẹ con các ngươi cũng giống nhau cả thôi!"
Nói xong hắn phun ra một bãi nước bọt.
Nghe những lời lăng mạ sỉ nhục cứ lặp đi lặp lại Thủy Dã Không không nhìn đc chỉ muốn lao vào động thủ, thấy hắn nhổ nước bọt như vậy Thủy Dã Không cho hắn một cái tát như trời giáng.