Thiên Vỹ
Anh chàng với mái tóc bạch kim đã giúp Hoài Thanh
Một lúc sau
Địa điểm XXX
Ủa? Đây là một nhà máy bị bỏ hoang mà, sao Ánh Nguyệt lại hẹn cô tới đây? Chả lẽ là định chơi trốn tìm?
Chào tạm biệt satan, cô bước vào bên trong. Rầm ... Cánh cửa nhà máy được cô đẩy mạnh tạo nên tiếng động khá lớn. Khụ ... đám bụi phất phơ xung quanh, cô ho nhẹ. Trong đây có nhiều bụi bẩn quá đi. Lại còn tối om nữa. Cô lên tiếng:
- Ánh Nguyệt! Cậu ở đâu vậy?
Rầm ... Đã có ai đó đóng cửa. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hiện ra trước mặt cô là hình ảnh Ánh Nguyệt khăn bịt miệng, hai tay bị trói và nước mắt rưng rưng. Chắc hẳn là cô đang sợ lắm! Nhưng tình cảnh này là sao? Cô bị lừa tới đây? Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, ở đằng sau, Hoài Thanh bị ai đó làm ngất đi bởi chiếc khăn bịt miệng tẩm thuốc mê.
Ào ... một xô nước được đổ lên đầu làm cô tỉnh dậy.
- Ôi mẹ ơi, sóng thần! - Cô nói trong lúc chưa tỉnh hẳn. Bên cạnh là Ánh Nguyệt đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Tay cô cũng bị trói bởi dây thừng như Ánh Nguyệt. Chiếc khăn bịt miệng cô cũng không còn nữa
- Chết tới nơi rồi còn đùa. - Một giọng nữ phát ra gây sự chú ý của hai người.
- A! Là bà chị hôm trước
Biết được người bắt cóc mình là ai, hai cô gái thấy rất ngạc nhiên. Từ cái hôm đó, cô ta im hơi lặng tiếng, không có tung tích vậy mà giờ lại dám bắt cóc hai cô sao.
- Bà chị kia! - Hoài Thanh lên tiếng tức giận. Lúc đầu mới tỉnh dậy, cô còn thấy rất lo sợ bởi từ thời cha sinh mẹ đẻ thì đây là lần đầu tiên lâm vào tình cảnh này. Nhưng giờ, thay cho sự sợ hãi đó, cô thấy tức giận thì đúng hơn. - Chị rảnh lắm hay sao mà dám bắt cóc tụi này. Còn cả vụ chị làm Dương Hoàng bị thương tụi này còn chưa tính sổ đó.
Chát ... Vừa nói dứt lời, một cái tát của bà chị đó giáng xuống mặt Hoài Thanh làm một bên má đỏ ửng. Tệ thật! Đã đang đau bụng thì thôi đi, giờ còn vậy nữa. Ánh Nguyệt thấy thế thì bất bình lắm.
- Bà chị quá đáng thật đó! - Ánh Nguyệt nổi tiếng là dịu dàng nhưng giờ lại giận ghê gớm.
- Xì! - Cô ta nở nụ cười khinh. - Hai cô ... biết mình đáng ghét lắm không hả?
- Người đáng ghét nhất ở đây chính là bà chị đó. - Hoài Thanh phản đối.
Chát ... Lại thêm một lần nữa cô hứng chịu sự tức gì giận này. Oắt! Cô phải nhịn lắm mới không phun ra câu chửi tục. Cái tát lần này mạnh hơn, làm con dao giấu trong người cô rơi xuống. Cô đau bụng lắm nhưng vẫn cố ra hiệu bảo Ánh Nguyệt quay lưng vào mình để cắt đứt sợi dây. Về phía bà chị đó, cô ta đâu biết gì, vẫn cứ huyên thuyên
- Về việc của Dương Hoàng, tôi thấy rất có lỗi. Tuy cô và Long Thiên yêu nhau, tôi tức lắm nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ. Đã bỏ qua rồi nhưng hai người