Nhìn nụ cười khó coi của nó, anh nhíu mày. Nhìn biểu hiện của anh, nó hít một hơi, dù sao thì, lúc chia tay giữ thế chủ động cũng tốt hơn.
-Anh đã nói nếu em ghen thì chia tay đúng không.?
Nó dừng lại, nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói tiếp:
-Chúng ta chia tay đi. Sớm muộn gì nếu cứ tiếp tục thì em cũng sẽ lại ghen thôi, giờ em cố kìm nén, giữ bình tĩnh để không ghen, nhưng mà... sẽ có lúc em không khống chế được.
Anh im lặng, trầm mặc nhìn nó, trong lòng có chút nghẹn. Anh xoay người, bước nhanh về phía trước.
-Đi thôi.
Cả đoạn đường dài anh đi trước, nó theo sau, bóng anh trải dài phủ cả người nó. Nó thấy lòng nặng trĩu, tự chế giễu bản thân. Vô thức xuất hiện nụ cười nhạt. Còn anh thì như đang dậy lên một trận sóng cuồn cuộn trong lòng ngực. Hai từ chia tay sao nó có thể nói ra một cách dễ dàng thế chứ. Tay nắm chặt thành nắm đấm. Anh tức giận bước từng sải dài. Nhìn bóng anh xa dần xa dần, nó mới chợt nhận ra, nó mất anh thật rồi, về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Về đến đầu ngõ thì nó giật mình vì thấy anh đang đứng dựa lưng vào tường. Gượng mặt cúi xuống, khuôn mặt đăm chiêu. Nó định bước qua nhưng rồi khựng lại vì giọng nói của anh:
-Anh không hiểu sao em lại dễ dàng nói chia tay như vậy. Ừm, anh đã từng nghĩ nếu em không ghen thì anh sẽ thoải mái hơn. Nhưng ngày hôm nay, ở quán kem, anh mới biết điều đó không đúng.-Ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn nó đang nghệt mặt ra, anh chậm rãi nói tiếp-Anh chưa từng nghĩ sẽ chia tay, hay cái gì đại loại như thế. Suy nghĩ của anh với em khác nhau, cũng có thể là vì anh lớn tuổi hơn em, và là một thằng con trai, Nhưng sự nghi ngờ của em khiến anh thấy không vui vì... em không tin tưởng anh.
Nói rồi anh bước đi, đi mãi một đoạn khá xa, anh mới quay đầu nhìn lại, ở đó, nó vẫn đứng im như bức tượng, nói ra những lời này, lòng anh thếm nặng trĩu, có lẽ anh và nó cần thời gian để suy nghĩ và hiểu nhau hơn.
Nằm dạt xuống giường nó suy nghĩ về những điều anh về nói, câu nói "em không tin tưởng anh" cứ xoay vòng xoay vòng trong đầu nó. Ngồi dậy, nó gọi điện thoại cho nhỏ. Trầm lặng một lúc, nó nghe đầu dây bên kia cất giọng đều đều.
-Tao thấy anh Duy nói đúng, mày quá đa nghi rồi, nhưng anh Duy cũng sai, ở chỗ anh ý quá vô tâm. Thôi mày ngủ đi, mọi việc cứ để tao giải quyết cho.
-Ừ.
Vưa định cúp máy thì nó nghe bên kia gọi giật lại:
-À, mà này.
-Gì nữa.
-Em rùa quyết định buông tay lão Quân rồi, mày xem thế nào mà ăn nói với nó, đừng động đến nỗi đau của nó nữa.
-Khi nào, sao nó chả nói gì với tao?
-Hôm qua, tao đi nhà sách với Huy thì bắt gặp hắn ta với con mụ Hạnh Dung đi với nhau, hừ. Em rùa biết hai người kia có gian tình nên quyết định từ bỏ rồi.
-Ờ, thế cũng tốt.
Cuộc gọi kết thúc, nó thấy lòng trống trải, lại quyết định gọi cho Vy. Khi vừa có dấu hiệu trả lời thì nó đã rống lên trong điện thoại:
-Mày có coi tao là bạn không?
-Sao mày lại nói thế, tao giận đấy.
-Giận cái con khỉ, mày kết thúc với lão Quân sao không nói với tao?
-Ừ, tao xin lỗi, tại mày đang buồn nên tao không muốn tạo thêm gánh nặng cho mày, lần sau sẽ không như thế mà, đừng giận nữa.
-Hừ, còn có lần sau sao?
-Hehe, không dám không dám, nhất định không có.
Tâm tình có tốt hơn một chút, nhưng rồi khi lướt sang chỗ bạn bè đang online, tên anh sáng làm tim nó đập thình thịch, câu "em không tin tưởng anh" cứ văng vẳng trong đầu. Nhìn cái tên Nguyen Anh Duy xuất hiện từ đầu bảng bạn bè, nó thấy mắt cay cay, lướt chuột đến thiết lập tài khoản. Nó tạm khóa facebook một thời gian.
***
Một tuần nhanh chóng trôi qua, nó với anh cả tuần nay như vô tình hay là cố ý đều tránh mặt nhau. Không tin nhắn, không cuộc gọi càng