Hạ Nhược Vũ không để ý tới anh, cô
đứng dậy bước xuống giường rồi bay thẳng
vào nhà vệ sinh.
Đột nhiên, cổ tay của cô bị giữ chặt, giây
tiếp theo, cô đã đâm đầu vào trong một
khuôn ngực ấm áp.
Hạ Nhược Vũ trợn mắt nhìn người đàn
ông đang ôm mình, uất ức tức giận nói: ‘Mạc
Du Hải, có phải anh…”
“Tôi không có bệnh, chúng ta nói
chuyện!”
Hạ Nhược Vũ bĩu môi, sau đó ổn định cơ
thể của mình lại, cô cố gắng giãy giụa nhưng
vẫn không thoát khỏi cái ôm của anh được,
cô nhướng mày nhìn về phía anh nói: “Anh
thích vừa ôm tôi vừa nói chuyện à?”
Mạc Du Hải lập tức nhíu mày, sau cùng
cũng chịu thả cô ra.
Hạ Nhược Vũ tìm một chỗ ngồi xuống,
khoanh hai tay trước ngực nhìn anh hỏi:
“Chuyện gì?”
“Kết hôn với tôi!” Anh thốt ra bốn chữ
ngắn gọn.
Hạ Nhược Vũ sợ tới mức lảo đảo trượt
khỏi chỗ mình vừa ngồi, sau khi lấy lại bình
tĩnh, cô híp mắt nhìn anh hỏi: “Hôm nay là
ngày cá tháng tư?”
“Không phải!” Khác với Hạ Nhược Vũ
đang mất bình tĩnh, Mạc Du Hải lại cực kỳ
bình tĩnh, anh nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt,
sau đó lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Kết hôn
với tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết nguy cơ của
Tập đoàn Hạ Kỳ.”
“Còn anh thì sao?” Hạ Nhược Vũ đã tỉnh
táo trở lại, cô nhìn chằm chằm vào anh, chắc
chắn là vì mục đích nào đó, cho nên anh mới
đột nhiên muốn kết hôn với cô.
Thích cô?
Cô không phải kẻ ngu, đương nhiên sẽ
không tin vào khả năng này.
Mạc Du Hải ung dung đi đến trước mặt
cô, ngồi xuống rồi nhìn cô nói: “Tôi cần một
người kết hôn với mình.”
Hả?
Hạ Nhược Vũ híp đôi mắt lại, hỏi: “Chỉ
đơn giản như vậy thôi sao?”
“Gia cảnh của cô trong sạch, mặt mũi dễ
nhìn, mặc dù tính tình khó ưa nhưng miễn
cưỡng thì cũng có thể chấp nhận được, quan
trọng chính là chúng ta đã ngủ với nhau, cô…
cũng không tệ lắm.”
Sắc mặt của anh vẫn lạnh tanh, trong
miệng lại thốt ra những câu vô cùng mờ ám.
Hạ Nhược Vũ nghe anh nói mà cạn lời,
sau khi cố gắng hết sức đè ý muốn đập vỡ
đâu anh ra xuống, cô cười giả lã nói: “Mặt
mũi dễ nhìn? Tính tình miễn cưỡng có thể
chấp nhận được?”
Mạc Du Hải gật đầu.
“Ha ha!” Đáp lại cho anh hai chữ ha ha
xong, Hạ Nhược Vũ đứng dậy bước tới gần
anh, cô hơi khom lưng xuống nắm lấy cằm
của anh, gẵn từng chữ nói: “Mạc Du Hải, anh
lấy tự tin ở đâu ra mà dám bắt bẻ tôi như vậy
hả?”
Mạc Du Hải không mở miệng mà chỉ
dùng đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn cô.
Hạ Nhược Vũ ngắm nhìn khuôn mặt đẹp
trai chết người của anh một lần, cô muốn tìm
ra một chút tì vết gì đó nhưng thật đáng chết,
cô thật sự không tìm được khuyết điểm gì
trên khuôn mặt này cả.
Không nói móc anh được, cô lại nhìn anh
rồi lạnh lùng nói: “Anh cũng mạnh miệng thật
đấy, anh chỉ là một bác sĩ phụ khoa tép riu
mà thôi, có bản lĩnh gì có thể giúp Tập đoàn
Hạ Kỳ vượt qua giai đoạn khó khăn chứ? Anh
dựa vào đâu mà cảm thấy rằng tôi sẽ để mắt
tới anh vậy? Hả?”
Bị cô châm chọc, Mạc Du Hải vẫn rất
bình tĩnh, anh liếc cô một cái rồi thản nhiên
nói: “Cái nghề bác sĩ phụ khoa này của tôi
không thể giúp được Tập đoàn Hạ Kỳ, vậy cô
cảm thấy danh xưng thiếu tá của nhà họ Mạc
có thể giúp được Tập đoàn Hạ Kỳ, có tư cách
khiến cô để mắt tới hay không?”
Thiếu tá của nhà họ Mạc?
Hạ Nhược Vũ lục lọi trong trí nhớ của
mình một lượt, sau cùng cũng nhớ ra được
thật sự có một nhà họ Mạc vô