Đợi đến lúc Hạ Nhược Vũ chạy tới công
ty thì cũng đã trễ hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Mặc dù đây là công ty của nhà cô, nhưng Hạ
Nhược Vũ vẫn muốn đến công ty thật đúng
giờ, đi đầu làm gương cho mọi người học tập
và noi theo.
Vừa mới tới công ty, cô ngồi còn chưa
kịp nóng ghế thì An Nguyên đã chạy lại nói:
“Giám đốc, tổng giám đốc gọi chị đến văn
phòng có việc ạ.”
“Tôi biết rồi! Tôi đi ngay đây.’ Không còn
cách nào khác, cô chỉ có thể đứng dậy.
Giống như mọi ngày, Hạ Nhược Vũ
không thèm gõ cửa lấy một cái mà thẳng tay
đẩy cửa đi vào. Cô cất tiếng: “Ba, ba tìm con ạ?”
Bình thường, chỉ cần nghe thấy giọng
của Hạ Nhược Vũ là Hạ Minh Viễn sẽ đáp lại
ngay. Nhưng hôm nay, cô lại không nhận
được một câu trả lời nào cả. Bầu không khí
trong phòng im lặng đến lạ thường, Hạ
Nhược Vũ cảm thấy có gì đó không đúng cho
lắm. Ngay lập tức, cô nhìn sang hàng ghế sô
pha. Lúc này, Hạ Nhược Vũ mới nhận ra, ở
đây không chỉ có mỗi ba cô mà còn có sự
xuất hiện của một người đàn ông khác.
Người này đang ngồi quay lưng lại với Hạ
Nhược Vũ. Vì vậy mà cô không thể nhìn ra
được mặt mũi của người đó trông như thế
nào cả.
Nhưng mà, sao cô lại có cảm giác bóng
lưng này trông quen mắt vậy nhỉ?
“Nhược Vũ, con qua đây đi! Ba giới thiệu
với con một chút.” Hạ Minh Viễn ngoắc tay
gọi con gái lại chỗ của mình.
Từ lúc bước vào phòng tổng giám đốc
đến giờ, Hạ Nhược Vũ vẫn chưa hết bàng
hoàng. Cô đơ người ra, không hiểu gì cả.
Nghe thấy ba mình gọi, cô gật đầu như máy
rồi trả lời: “Dạ.”
Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cho đến khi
Hạ Nhược Vũ chạm phải ánh mắt “yêu
thương” của người đàn ông trước mặt dành
cho mình. Xém chút nữa là cô đã hét toáng
lên rồi!
Mẹ kiếp! Có nhầm không vậy? Không
phải giờ này anh đang ở bệnh viện làm à? Tự
nhiên lại chạy đến công ty làm gì vậy chứ!
Cô còn chưa kịp nói cho cả nhà biết
chuyện cô kết hôn nữa mài!
“Nhược Vũ, đây là cậu Hải.”
Mạc Du Hải làm như không nhìn thấy sự
kinh ngạc và sửng sốt của Hạ Nhược Vũ.
Anh ung dung nói: “Chú Viễn, tôi và Nhược
Vũ đã biết nhau từ lâu rồi ạ.”
Nghe thấy cách xưng hô của anh, Hạ
Minh Viễn không khỏi chau mày nhìn cô con
gái mình.
Hạ Nhược Vũ cảm nhận được ánh mắt
dò xét của ba mình. Cô giật băn cả người,
nhanh nhảu tiếp lời Mạc Du Hải: ‘Ba ơi, đúng
là chúng con có quen biết nhau trước đó rồi!
Chính là lúc tham gia mấy buổi tiệc xã giao
đó ạt”
Trừ việc đã ngủ với nhau hai lần ra, “hừ!”
Hai người bọn họ hoàn toàn chỉ là những
người xa lạ.
Vừa hay góc độ của ba Hạ Nhược Vũ bị
khuất, không thể nhìn thấy được việc cô nhìn
Mạc Du Hải bằng ánh mắt như hình viên đạn,
muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Dường
như ánh mắt ấy muốn nói cho anh biết rằng,
nếu như anh dám vạch trần mối quan hệ của
hai người bọn họ, chắc chắn cô sẽ xé xác
anh.
Mạc Du Hải mỉm cười đáp lại.
“Thì ra là như vậy!” Hạ Minh Viễn gật đầu,
ông không hỏi gì thêm nữa: “Khủng hoảng
lần này của Nhật Hạ cũng may là có cậu Hải
giúp đỡ.”
“Cảm ơn anh Hải đã ra tay giúp đỡ.” Hạ
Nhược Vũ miễn cưỡng nói. Giúp cái gì mà
giúp, cô phải trả bằng chuyện cưới xin cả đời
của mình kia kìa!
Đôi mắt Mạc Du Hải sáng rỡ cả lên.
Dường như anh không nghe thấy cách xưng
hô xa cách của ông Viễn vậy! Mặt