Hàn Công Danh không những không có
thu tay lại, ngược lại càng năm càng chặt:
“Đau, có thể so sánh với sự đau lòng của tôi
sao, Hạ Nhược Vũ cô thật sự che giấu quá
thâm sâu, bốn năm qua tôi đều không có
phát hiện cô là một người phụ nữ tâm kế như vậy:
“Nếu anh đã biết rồi, chẳng phải anh nên
buông tay sao, hiện tại còn bắt lấy tôi làm gì.”
Hạ Nhược Vũ hờ hững nhìn anh ta.
Hàn Công Danh có thể không ngờ tới cô
sẽ dùng loại này ánh mắt nhìn mình, sau đó
sửng sốt một chút, trong lòng anh ta tức
giận càng tăng lên, đôi mắt đào hoa hung dữ
nhìn cô: “Hạ Nhược Vũ tôi muốn cô thừa
nhận, thật ra cô không phải là người phụ nữ
thiếu chừng mực.”
Vì sao bắt tôi thừa nhận, trong bốn năm
qua anh đã phản bội tôi vô số lần.” Đủ rồi, cô
không còn nhãn nại nữa, nhấc chân dùng
sức đạp lên trên chân của anh ta.
Chân của Hàn Công Danh đau nhức dữ
dội, theo bản năng buông tay, Hạ Nhược Vũ
nhân cơ hội lùi về phía sau hai bước, kéo xa
khoảng cách giữa hai người: ‘Quậy đủ chưa.”
Nhìn thấy cô giở mánh khóe, trong lòng
anh ta đau đớn, anh ta thật lòng không muốn
tổn thương cô.
Hạ Nhược Vũ buông tay, không muốn nói
thêm một câu nào nữa, cô xoay người muốn
rời đi, chỉ có trong lòng cô hiểu rõ thời gian
đó dày vò như thế nào.
“Nhược Vũ, đừng đi, chúng ta làm lại từ
đầu được không, tôi có thể tha thứ cho em vì
đã phản bội, để chúng ta một lần nữa làm lại
từ đầu nhé.”
Hàn Công Danh nhìn thấy bóng dáng
kiên quyết của cô, trong lòng anh ta cảm
thấy trống rỗng, anh ta cho rằng chính mình
khoan hồng độ lượng sẽ làm cô thay đổi suy
nghĩ.
Anh ta không ngờ rằng bị ném một chiếc
giày cao gót vào mặt, đánh thật mạnh trên
người anh ta.
“Hàn Công Danh anh cút càng xa càng
tốt cho tôi.”
“Hàn Công Danh, anh không sao chứ.”
Lâm Minh Thư nhìn thấy anh ta bị giày đập
trúng không có phản ứng gì, trong ánh mắt
cô ta nhói lên một chút đau lòng.
Đột nhiên anh ta nắm bình rượu trên bàn,
dùng sức nện trên mặt đất, tiếng thủy tinh vỡ
nát, mảnh vỡ vương vãi khắp phòng, lớn
tiếng quát với những người khác: “Cút, đều
cút hết ra ngoài cho tôi.”
Mọi người thấy cảnh như vậy, tất cả đều
sợ hãi chạy ra bên ngoài, trong phòng đang
náo nhiệt trong phút chốc chỉ còn lại có hai
người.
Hàn Công Danh có chút suy sụp ngồi trở
lại trên sô pha, hai tay dùng sức ấn ở trên
đầu, dường như thừa nhận sự đau đớn tột
cùng, anh ta thật lòng yêu cô, vì sao cô
không hiểu rõ tâm tư của anh ta chứ.
Anh ta chỉ phạm vào sai lâm mà đàn ông
khắp nơi đều phạm phải, chẳng lẽ như vậy
sẽ không thể tha thứ sao?
Nhìn người đàn ông bình thường có tỉnh
thần phấn chấn lại bi thương như thế, trong
lòng Lâm Minh Thư đau xót, cô ta cũng
không kém hơn Hạ Nhược Vũ, vì sao anh ta
không thể ngẩng đầu nhìn thấy sự tồn tại của
cô ta.
Nhưng lời đã đến miệng rồi lại đổi thành
nhẹ nhàng an ủi: ‘Hàn Công Danh, anh đừng
khổ sở nữa, Nhược Vũ có thể chỉ là đang tức
giận nhất thời, chờ qua thời gian này qua đi,
cậu ấy có thể sẽ nghĩ thông suốt.”
“Minh Thư nói xem vì sao cô ấy không
hiểu rõ tình cảm của tôi.”
“Nhược Vũ sẽ hiểu mà.” Lâm Minh Thư đi
qua, ngồi xổm trước mặt anh ta, đang muốn
vươn tay ra an ủi anh ta.
Hàn Công Danh đột nhiên duỗi tay bắt
lấy cổ tay của cô ta, nhẹ nhàng năm, Lâm
Minh Thư không chịu khống chế bổ nhào vào
trong lòng ngực anh ta, nhìn khuôn mặt anh
người đàn ông, tim đập không
ngừng càng lúc càng nhanh.
“Hàn Công Danh…”
Vẻ mặt thẹn thùng của người phụ nữ
khiến anh ta trong nháy mắt có chút hoảng
hốt, chờ đến sau khi anh ta thấy rõ người phụ
nữ trong lồng ngực là ai, theo bản năng đẩy
người ra: “Minh Thư thực xin lỗi, tôi uống hơi
nhiều, hôm nay xin cảm ơn cô, tôi đi trước.”
Anh ta làm sao vậy, thiếu chút nữa sẽ
nghĩ Minh Thư là Nhược Vũ, nếu Nhược Vũ
biết, khẳng định sẽ không bao giờ tha thứ
cho mình.
Lâm Minh Thư ngồi yên trên mặt đất,
ngơ ngác nhìn bóng dáng người đàn ông
đang hốt hoảng, ánh mắt dần dần ướt át, đôi
tay không tự giác siết chặt: “Anh Danh, tôi sẽ
không từ bỏ.”
Ở bên kia, Hạ Nhược Vũ khí thiếu chút
nữa nổi khùng, Hàn Công Danh thật vô sỉ nói
cô đổi trắng thay đen, rõ ràng trước đây anh
ta đi chơi gái, thế mà anh ta còn có mặt mũi
nói tha thứ cho cô vì đã phản bội.
Anh ta lấy đâu ra tự tin cảm thấy cô nhất
định sẽ quay về bên anh ta.
Trong lòng cô vẫn đang đau nhói một
chút, tình cảm bốn năm qua đều bỏ đi thôi.
Trên chân cô thiếu một chiếc giày, cô chỉ
có thể nhón chân đi từng bước một, Hạ
Nhược Vũ giống như không có cảm giác
được ánh mắt khác thường của người đi
đường, cô giống như một con công cao
ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đón xe.
Mẹ nó, chân của cô đau quái
Thật vất vả mới gọi được xe, đi thẳng đến
bệnh viện.
Bởi vì cô ngồi trên xe mới phát hiện chân
mình không biết bị cái