Chương 330 : Chiến thuật của Thiết Diện.
Thành phố Đà Nẵng, hàng ghế bên trong quán trà nào đó.
Hạ Minh Viễn vốn dĩ đã rời khỏi thành phố lại đang ngôi ngay ngắn trên ghế bành, đôi mắt nhìn thật sâu người trước mặt: “Thiết Diện, không phải ông nói đi thành phố Huế sao, vì sao dừng ở thành phố Đà Nẵng?”
Còn hẹn gặp công khai ở nơi này, không sợ người khác thấy bọn họ lén gặp mặt sao?
“Nơi nguy hiểm nhất, mới là nơi an toàn nhất.” Trong tay Thiết Diện câm chiếc kẹp gỗ đàn hương, khẽ khảy từng
búp trà nổi trên mặt nước trong chén trà ấm áp, hương thơm thanh nhã từ từ phiêu đãng, từ chén trà mà tỏa ra xung quanh.
Hạ Minh Viễn nhìn từng động tác tao nhã thong thả của ông ta, nhíu mi gấp gáp nói: “Vì sao ông có thể khẳng
định như thế, là sẽ không bị người khác phát hiện.”
“Bởi vì… Thiết Diện vẫn chưa trả lời ngay, mà chờ búp trà trâm xuống, chậm rãi buông kẹp gỗ đàn hương trong tay ra, ngẩng đầu nhìn ông, bình tĩnh nói: “Tôi hiểu rõ cậu ta.
Hiểu rõ người đó như hiểu rõ đứa con của mình vậy, cứ cho là ông ta không có con đi, nhưng ông ta đi theo người đó nhiều năm như thế, nhất định không uống phí.
“Hiểu người nào?” Hạ Minh Viễn không thích cách nói chuyện nửa úp nửa mở này của Thiết Diện, rõ ràng biết
câu nói của ông ta có hàm ý khác, nhưng lại không có biện pháp biết người ông ta ám chỉ là ai.
Thiết Diện cười cười, không nói nữa. Ông ta đặt một chén trà gốm xuống trước mặt Hạ Minh Viễn, rót trà thật đầy rồi nói: Uống đỡ trà này đi, tôi không uống được trà xanh Long Tĩnh, chỉ có Đại Hồng Bào mới hợp với người thô kệch như tôi.
“Tôi không phải đến uống trà với ông” Biểu cảm trên mặt Hạ Minh Viễn vẫn nghiêm túc như cũ.
Thiết Diện cũng không để ý, chính mình câm lấy chén trà nhấp một ngụm, chậm rãi buông tay: “Thật là đáng tiếc.”
“Tôi nói này Thiết Diện, ông còn giấu giếm cái gì nữa? Những sự kiện lúc nãy ông nói là thật sao?’ Giọng nói Hạ Minh Viễn vô cùng vội vàng.
Thiết Diện buông chén trà, bình tĩnh nhìn ông nói: “Không sai, tổ chức của người kia đến rồi.
Ông ta cũng không úp úp mở mở nữa, nói: Ngày đó khi ông vừa đi, người ta đã tới tìm tôi.
” Là ai? Tên là gì? là ông ta sao?” hai tay Hạ Minh Viễn nắm chặt, giọng ông không khỏi nhỏ lại khi hỏi về ” ông ta” có thể thấy được tên của người kia có bao nhiêu quan trọng với Hạ Minh Viễn.Chính xác mà nói, có thể là kiêng nể.
Đọc full tại truyện .one nhé” Ông ta chưa tới.” Thiết Diện thản nhiên nói, khi biểu cảm trên mặt Hạ Minh Viễn như là thở dài nhẹ nhõm, thì lại bổ sung: ” Bản thân ông ta chưa đến, nhưng con trai ông ta đã đến.”
Chỉ là ông có muốn làm hay không mà thôi.
Thật lâu sau, Thiết Diện chậm rãi thu hồi ánh mắt, vươn vai một chút rồi tựa nửa người vào ghế bành: “Tôi có thể sống đến bây giờ ông có biết là vì sao không?” Hạ Minh Viễn trầm mặc không nói.
Thiết Diện cũng không để ý, mỉm cười nói: “Bởi vì tôi hiểu được cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói.” Trong đôi mắt đầy vết
Lão cáo già, nói trắng ra là không muốn nhúng tay vào, Thiết Diện xem như cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ ông rồi, chuyện còn lại chỉ có thể tự thân vận động thôi: “Thế giới không có gì là miễn phí. Nói đi, ông muốn tôi giúp gì?” “Ông Viễn, ông vẫn sâu sắc thông minh như vậy:’ Thiết Diện nở nụ cười, tươi cười lần này rõ ràng hơn: “Xong xuôi thì đi cùng tôi đến một nơi, xử lý vài chuyện linh tinh.
“Nhất định phải ra mặt?” Thật sự ông không muốn rời đi thành phố Đà Nẵng lúc này, đặc biệt là sau khi biết bên cạnh con gái ông còn có một con sói, ông càng không yên tâm mà đi được.
Thiết Diện gật đầu nói: “Tôi hiểu, tôi biết ông đang lo lắng cái gì, nhưng chỉ cần có Mạc Du Hải ở đây, con gái của ông tuyệt đối sẽ không có việc gì.” “Bọn họ không phải là vấn đề” Giọng nói Hạ Minh Viễn trầm xuống.
Thiết Diện hứng thú cười cười: “Cũng không hẳn đâu” Ba con bọn họ có một điểm giống nhau, chỉ cần thích thích ai là sẽ không buông tay. Phần còn lại chẳng cần quan tâm, là Hạ Nhược Vũ tình nguyện, trừ phi cậu chủ chết, nếu không cả đời này Hạ Nhược Vũ đừng hòng thoát khỏi hay chạy trốn khỏi anh.
“Tôi không muốn dài dòng với ông nữa, chỉ muốn nhanh chóng trở về.” Hạ Minh Viễn không lòng vòng gì thêm.
Thiết Diện đổ đi chén trà đã nguội lạnh trước mặt ông ta, lại rót đây một chén nữa: “Không cần gấp gáp, bây giờ chưa phải là thời điểm để đi” “Vì sao?” Hạ Minh Viễn có chút tức giận: “Tôi không thể không về! Xin thứ lỗi vì không thể đi cùng” Lúc này cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao gầy đi đến, chuẩn bị tới gân hơn.
Thiết Diện đã mở miệng nói: “Không cần kiêng dè, nói thẳng đi” Gật gật đầu, người đó cung kính nói: “Các con đường bên trong thành phố đều thiết lập trạm kiểm soát, trạm gác ngầm, nhìn tình huống thì đang tìm ai đó. Bọn họ sắp tiến đến khám xét khu này rồi. Ông chủ, chúng ta có nên rời đi sớm không?” “Không cần” Thiết Diện nhìn Hạ Minh Viễn, thản nhiên nói.
“Vâng, ông chủ.” Người đàn ông gật đầu, lui đến bên cạnh.
Thiết Diện nhìn Hạ Minh Vũ còn đứng suy nghĩ ở chỗ đó, mở miệng nói: “Ông cũng nghe rồi đó, chúng ta chỉ cần vội vàng một chút thôi cũng không được, chi bằng ngồi xuống uống trà trước đã, không cần lãng phí bình trà ngon này của tôi.” “Vì sao ông biết chuyện này sẽ xảy ra?” Giống như đã đoán được mỗi đường đi nước bước, cho nên mới không để ông trực tiếp đến thành phố Huế, mà là đi đường vòng đánh lạc hướng người khác.
“Chuẩn bị xe, xuất phát.” “Vâng” Người đàn ông lên tiếng trả lời rồi xoay người đi xuống.
Hạ Minh Viễn thấy ông ta không nói gì, mặc kệ ông ta giấu giếm hay có kế hoạch gì, đối phó với ai cũng không liên quan đến ông.