Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 345


trước sau

Chương 345: Anh Hùng

 

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Nhược Vũ nghĩ ngợi rồi lại gọi cho vài người bạn của mình: “Tối nay Thu Phương có rảnh không?” Trần Hạ Thu Phương đang nằm trên sô pha gặm táo nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, cả người bật ra khỏi ghế sô pha, cao giọng hét lên: “Hạ Nhược Vũ cậu vẫn còn nhớ là có một người bạn như mình hay sao?” Cái người này biến mất cả tháng trời không liên lạc với cô, nếu không phải sợ một vị nào đó nổi giận, cô đã giết tới đó rồi, hôm nay còn biết gọi điện thoại đến hỏi thăm “an ủi” cô sao.

“Ù, chuyện gì chứ, còn không phải gần đây mình hơi bận sao.” Hạ Nhược Vũ tự nói cũng cảm thấy đau lòng, lỗ †ai suýt chút nữa bị cô bạn mình là tơi điếc mất, sớm biết như vậy cô cũng không cần rửa mặt bằng nước lạnh, giọng nói của.Thu Phương cũng có thể khiến-người ta phấn chấn lên.

Trần Hạ Thu Phương khịt mũi: “Cậu thì bận cái gì? Không phải đang bận lái xe sao?” Có cần vừa mở miệng là tài xế già này nọ hay không. copy của truyen.one

“Công ty có việc cần phải giải quyết”.

Trần Hạ Thu Phương nghe thấy cô thật sự có chuyện, giọng điệu lập tức thay đổi: “Có gấp hay không, có cần mình giúp không.” Kể từ khi từ chức, cô đã trở lại phòng tập đấm bốc của mình để dẫn dắt một vài đứa nhỏ, cũng không có sinh hoạt gì khác, còn mong Hạ Nhược Vũ có chuyện đến tìm cô đây: “Buổi tối cùng mình đi ăn cơm, bốn triệu tiền boa” Hạ Nhược Vũ có bài học lần trước của Trương Vĩ, cũng không dám một mình đến cuộc hẹn, có thêm một người coi như có thêm một phần hy vọng, hơn nữa cô nhớ rõ thân thủ của Thu Phương không tồi, để đối phó với tên mập chết bằm đó chắc không có vấn đề.

Cho dù là không được, vẫn còn có người có thể gọi cảnh sát, kêu gọi viện binh tới giải vây.

Trần Hạ Thu Phương thật không vui: “Hạ Nhược Vũ cậu rốt cuộc là có ý gì, mình là loại người nhìn thấy tiền thì sáng mắt hay sao?” Sau khi dừng lại, một giọng nói nghiêm túc cất lên: “Địa điểm ở đâu, mình lập tức sẽ đến.” Hạ Nhược Vũ bị thái độ trái ngược của cô làm cho buồn cười, tâm trạng nặng nề cũng giảm bớt một chút: “Không cần phải đến sớm như vậy, bảy giờ tối nay mình sẽ tới đón cậu, cùng nhau tới Ca Duyệt.” Suy nghĩ một hồi, cô do dự nói: “Thu Phương, tình huống buổi tối có thể sẽ..” “Đừng có dài dòng, buổi tối không gặp không vê” Trần Hạ Thu Phương biết cô định nói gì, trực tiếp ngắt lời cô.

Hạ Nhược Vũ mỉm cười: “Được rồi, nhớ mang theo đồ để tự vệ, chọn cái gì dễ mang theo ấy” “Ha ha, như này mới đúng nè, không có vấn đề” Trần Hạ Thu Phương cũng cười theo.

Nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, Hạ Nhược Vũ xoa xoa vành tai đỏ bừng, thở dài một hơi, mấy giây sau mới điều chỉnh lại tâm trạng, xử lý công việc của công ty trước.

Ở phía bên kia, trong một văn phòng của Khoa Phụ sản.

Kiều Duy Nam vẫn ở đó bô lô ba la nói không ngừng: “Du Hải, tối qua cậu thật sự bỏ mình ở nơi gió lạnh thấu xương đó, cậu có biết rằng khi mình quay trở về đã hắt xì bao nhiêu lần không.” Nếu không phải bình thường anh vân tập luyện thể dục đều đặn, thể chất tương đối tốt, nếu không chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.

Kết quả, người ta ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, mặt không biết tình ngồi đó viết một loại sách trời gì đó mà người thường không thể hiểu được.

Kiều Duy Nam cảm thấy mình bị phân biệt đối xử nên kéo ghế trực tiếp ngồi trước mặt anh: “Du Hải, cậu có đang nghe mình nói không hả? Ngày hôm qua cậu dẫn theo kẻ gây rối đó về, có sao không đó?” Anh muốn hỏi xem hai người có phát triển thêm gì tiếp theo không, chẳng hạn như kịch sấm chớp lửa cháy các kiểu.

Mạc Du Hải ngừng bút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh nói: “Muốn biết sao?” “Ừ” Kiều Duy Nam ngu ngốc gật đầu, khuôn mặt tò mò giống như một đứa trẻ.

Mạc Du Hải nhắm lại mi, lãnh đạm nói: “Nhưng là tôi không muốn nói cho cậu biết.” Kiều Duy Nam tức muốn ói máu, nhưng nhìn thấy bạn tốt của mình mình đã dán tấm biển “Không làm phiền” cả buổi sáng thì cũng không dám khiêu khích nữa, vì anh sợ chính mình gặp xui xẻo.

Chán nản ngồi một chỗ, cuối cùng vân là miễn cưỡng rời đi, trong lòng lại khổ vô cùng.

Người ta cố tình thở dài, nhưng ai kia vẫn ngồi ổn định trên chỗ câu cá không

bị ảnh hưởng gì cả.

Kiều Duy Nam không còn cách nào khác, đang định rời đi, nhưng điện thoại di động trong túi vang lên, anh không còn cách nào khác hơn lấy điện thoại ra xem dãy số hiển thị trên đó, không kiên nhẫn mà nghe điện thoại, sốt ruột hét lên: “Nếu không có việc gì quan trọng thì cứ đợi ăn đòn đi.” Khi người bên kia nghe thấy giọng điệu đầy mùi thuốc súng của Kiều Duy Nam, sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Anh Duy Nam, là ai không có mắt chọc cho anh tức giận vậy? Tôi sẽ đưa người đến giết anh ta ngay lập tức.” Kiều Duy Nam liếc mắt nhìn Mạc Du Hải, trong lòng thầm nói, muốn giết cậu ta còn phải xem cậu có cái năng lực này hay không, không bị cậu ta giết chết cũng đã không tệ rồi: “Có cái rắm thì mau thả, nói nhiều quá” Người gọi đến đều là đống bạn bè vô tích sự của anh, cũng là đoạn thời gian nhàm chán trước đây, những người này ngoài việc đi săn gái thì cũng chỉ muốn hút fan, không làm nên trò trống gì, anh nếu có hứng thì mới đến xem bọn họ.

Với thân phận của anh, những người đó tự nhiên là phải nịnh nọt: “Anh Duy Nam đừng tức giận, đêm nay mấy anh em đưa anh đến Ca Duyệt chơi đùa” “Thật nhàm chán, đổi qua đổi lại cũng chỉ có mấy gương mặt thôi, chết tiệt, không thể không tìm một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Kiều Duy Nam lập tức từ chối, Ca Duyệt một quán bar hạng hai mà thôi, còn muốn một nhân vật lớn như hắn tới đó.

Giọng bên kia càng nịnh nọt: “Anh Duy Nam, anh đừng từ chối. Tối nay anh Hùng nhìn trúng một người phụ nữ, đã hẹn rất lâu đều không thấy xuất hiện. Hôm nay cũng không biết chuyện gì đang xảy ra mà lại hẹn tên Hùng Mâp kia, hắn ta rất kích động.” “Vậy thì liên quan khỉ gì tới tôi” Sự kiên nhẫn của Kiều Duy Nam gần như đã không còn.

Cái tên mập mạp chết tiệt với chút lý lịch đen tối đó có nửa xu quan hệ gì với anh chứ.

Người ở đầu bên kia điện thoại vội vàng giản lược: “Anh Hùng nói anh Duy Nam là người có kinh nghiệm phong phú, muốn anh qua đây chỉ dẫn một hay. Đúng lúc Ca Duyệt có một nhóm các cô em muốn nhìn thấy phong thái của anh” Sau khi nói xong, anh ta lập tức nói thêm: “Anh Duy Nam, anh yên tâm, trên mặt của những em gái này hoàn toàn chưa có đụng qua dao kéo, là hàng chính gốc” “Hừ, đừng nói chuyện đó với tôi, người phụ nữ đó sao lại khó đối phó như vậy, tên mập chết tiệt kia còn không chèn ép được sao?” Kiều Duy Nam không có hứng thú với những người phụ nữ đó, đối với người phụ nữ mà hắn ta nhắc đến có chút tò mò.

Với tính cách của Hùng mập đó, hắn chắc đã sớm mạnh mẽ áp bức rồi, vậy mà lại chịu đựng đến bây giờ, còn mời anh tới đó trợ giúp. Không phải là tình yêu đích thực chứ? Nghĩ đến khả năng này, anh tự cười nhạo mình, thoáng thấy vẻ không hài lòng trong mắt bạn mình, anh ý thức được đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Chỉ là khi nghe thấy lời nói vô ý của đối phương, lại đặt mông ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt đông cứng của bạn mình, giọng nói không khỏi cao lên vài phần.

“Cậu nói là ai cơ?” “Là cô chủ nhà họ Hạ, hình như được gọi là cái gì gì, Hạ, cái gì đó Hạ…” Cái tên đã tới miệng rồi, vậy mà không thể nhớ ra nó là gì.

Kiều Duy Nam trực tiếp trả lời anh †a: “Hạ Nhược Vũ?” “Đúng, không sai, này, vẫn là anh Duy Nam thông minh.” Người bên kia nhếch mép cười nịnh nọt, không nghĩ rằng Kiều Duy Nam cũng sẽ biết tên Hạ Nhược Vũ.

Kiều Duy Nam cảm nhận được ánh mắt kinh khủng của ai đó, mông cũng không dám nhấc khỏi ghế, chỉ nhìn bạn tốt của mình một cái, anh đã hiểu ý cậu ấy muốn gì, vội nói: “Tên chó ngu ngốc kia, nói với tên Hùng béo, tối nay tôi nhất định sẽ đến, kêu hắn ta biết điều cho tôi: “Được được” Sau khi nhận được tin tức, người đàn ông tên là chó ngốc nghếch vui vẻ đáp lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện