Chương 349: Hỏi thăm tình hình
Nghe được anh ta nói như vậy, Hạ Nhược Vũ cũng biết bản thân có chút quá đáng. Nhưng nghĩ đến những chuyện trước kia anh ta từng làm, cô hoài nghỉ là phải. Nhưng mà chuyện hôm nay thì thật sự nên cảm ơn anh ta.
“Hàn Công Danh, tôi sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng mà tôi cảm ơn anh vì đã mang đồ vật chú Dương gửi gắm cho tôi.” “Không có gì, anh biết em sẽ có băn khoăn” Hàn Công Danh tự giễu cười: “Em chịu gặp mặt anh, anh đã rất vui vẻ, làm sao có thể yêu cầu nhiều như vậy.” Hai người đều im lặng, đôi tình nhân trước kia sớm tối có nhau hiện giờ lại không còn lời nào để nói như người xa lạ, tất cả chỉ trong vòng nửa năm.
Lúc bọn họ lặng im, bên kia lại máu nóng bốc đầu.
Di động bị Mạc Du Hải siết trong †ay suýt thì móp méo.
Ảnh chụp hiện trên màn hình, đúng là hình ảnh Hạ Nhược Vũ ngồi đối diện Hàn Công Danh trong quán cà phê.
Nghĩ đến ngày hôm qua người phụ nữ kia say khướt, còn tuyên bố muốn tìm bạn trai có tiền, khiến cho đầu anh mọc sừng cao vài mét, ngày hôm sau hai người liền ngồi cùng một chỗ uống cà phê.
Có phải hay không lát nữa hai người sẽ đi thuê khách sạn, sau đó thật sự sẽ cắm cho anh vài cái sừng cho vui? Chuyện Hàn Công Danh cùng cô ở chung một khách sạn còn chưa giải thích rõ ràng. Hiện tại trắng trợn hẹn nhau ra ngoài gặp mặt, nếu không phải anh chú ý cho người theo dõi, sợ là cái sừng kia dài đến đâu anh cũng chẳng biết.
“Bác sĩ Hải, nửa tiếng sau sẽ có một ca giải phẫu, cậu chuẩn bị xong chưa?” Chủ nhiệm khoa đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy đôi mắt âm trầm của Mạc Du Hải quét đến, toàn thân bị dọa đến căng thẳng, không biết chính mình đã làm gì đắc tội đến vị đại gia này, đưa tay lên trán xoa xoa giọt mồ hôi không tôn tại.
Giọng điệu cung kính hơn: “Bác sĩ Mạc không cần vội vàng đâu, cuộc giải phẫu này tôi sẽ sắp xếp người khác” Nói xong nhanh chóng đóng cửa lại rồi nhấc chân chạy mất, hôm nay vài phòng đều thu thập được tin tức, không nên đến gần khoa phụ sản nửa bước.
“Răng rắc” một tiếng, điện thoại trong tay Mạc Du Hải gấy làm đôi, sắc mặt anh còn đen hơn cả đít nồi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng không thể làm tan khí lạnh trên người anh.
Được! Được lắm! Hạ Nhược Vũ em giỏi lắm! Hạ Nhược Vũ tự dưng rùng mình một cái, có chút không hiểu nổi. Hôm nay không bật điều hòa, ngoài trời ánh nắng chiếu rọi ấm áp nhưng vì sao cô lại cảm thấy lạnh lẽo nhỉ? “Làm sao vậy?” Thấy vậy, Hàn Công Danh quan tâm hỏi.
Hạ Nhược Vũ nhíu nhíu mị, nói: “Không có gì, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.” Cô còn có rất nhiều chuyện cần làm, không thể tiếp tục lãng phí thời gian với Hàn Công Danh.
Hàn Công Danh miễn cưỡng cười nói: “Nhược Vũ, em không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?” Hành động đứng dậy của Hạ Nhược Vũ dừng một chút, nghiêng mặt nhìn anh ta: “Không phải không muốn” Cô có thể thấy rõ vẻ mặt vui sướng của anh ta, nhưng cô vẫn tàn nhẫn dập tắt nó: “Là không tình nguyện mới đúng: Nói xong cũng không quan tâm anh ta nghĩ như thế nào, đứng dậy bước đi không quay đầu.
Ở cùng một tên cặn bã có đầu óc nhưng mà nhãn tâm, lại ích kỷ cùng đào hoa, thứ lỗi cô không phải là người thích bị ngược.
Hàn Công Danh ngồi im một chỗ, không động đậy thật lâu, nhìn theo hướng Hạ Nhược Vũ rời đi. Trong mắt anh ta như cuồn cuộn lốc xoáy hút người mà chỉ có anh ta biết, anh ta không nghĩ sẽ buông tha cô dễ dàng như vậy.
Chỉ cần nhẫn nhịn một thời gian nữa thôi, anh ta sẽ làm cho Nhược Vũ hiểu được, anh ta mới là người thích hợp với cô nhất.
Người đàn ông nguy hiểm như Mạc Du Hải không thể mang đến hạnh phúc cho cô, chỉ anh ta mới có thể.
Hạ Nhược Vũ nhanh chóng trở lại văn phòng, bắt đầu công việc nặng nề, trong lòng thâm cảm thán những người cô gặp qua năm xưa, bây giờ đều quay lại gây phiền toái cho mình.
Vốn dĩ Mạc Du Hải muốn đi bắt gian tại trận, nhưng mà chiếc điện thoại gấy đôi kia tự nhiên còn chút năng lượng, màn hình hiện lên hình ảnh Hạ Nhược Vũ rời đi, anh cúi đầu nhìn lướt qua, nhìn thấy hình ảnh Hạ Nhược Vũ rời đi một mình, thân thể cao lớn chậm rãi bình tĩnh xuống.
Trên mặt không biết là giận
Lúc này, ngoài cửa bỗng dưng bị người gõ vài tiếng, người tới bây giờ so với lúc nãy thì cẩn thận hơn nhiều. Đầu tiên là gõ nhẹ một chút, hắng giọng thông báo với người ở trong là ngoài cửa có người đứng.
Copy của truyên.one Mở miệng ra, lời nói hết sức nhỏ nhẹ: “Bác sĩ Hải, hiện tại cậu có rảnh không? Tôi có thể tiến vào không?” Nếu như không phải ca phẫu thuật vào buổi chiều hôm nay vô cùng quan trọng, ông ta cũng không chọn thời điểm áp lực như núi này mà đi mời người, thật sự không có biện pháp, người ta vừa có kỹ thuật vừa có bối cảnh đấy, cho vàng cũng không dám đắc tội.
Làm phó viện trưởng, không thể không tự mình chạy tới thuyết phục một phen, trong lòng ông ta đều chuẩn bị tốt những gì cần nói.
Còn chưa nói ra, cửa đã mở ra, thân hình cao lớn của Mạc Du Hải xuất hiện sừng sững nơi đó, dọa thân thể đang cố gắng đứng vững của phó viện trưởng lảo đảo, xấu hổ khụ khụ nói; “Bác sĩ Hải, ca phẫu thuật kia…” “Viện phó không phải nói muốn đi phẫu thuật sao?” Cho dù hiện tại Mạc Du Hải vô cùng tức giận, nhưng mà sẽ không đùa giỡn với bệnh tình cùng thân thể bệnh nhân. Đây là quy tắc làm bác sĩ.
Phó viện trưởng vừa nghe thì hiểu được ý tứ của anh, gật đầu liên tục nói: “Vâng vâng, phòng giải phẫu đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ cậu thôi.” Mạc Du Hải không nói gì cả, thay quần áo rồi đi vào bên trong phòng giải phẫu.
Phó viện trưởng sờ cái trán đã chảy ra một tầng mồ hôi, lo lắng nói: “Nên làm thế nào mới tốt đây, nếu tâm trạng bác sĩ Hải không tốt, cả phòng giải phẫu sẽ hoảng hốt mất” “Phó viện trưởng nói không sai, vừa rồi tôi bị bác sĩ Hải trừng một cái, hồn sắp lìa khỏi xác rồi” Chủ nhiệm khoa ở bên cạnh gật đầu khẳng định.
Phó viện trưởng nhìn ông ta một cái rồi hỏi: “Ông có biết vì saø dạo gần đây tâm trạng bác sĩ Hải không tốt không?” “Không rõ lắm” Chủ nhiệm khoa nhìn thấy ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu của phó viện trưởng, lập tức vòng vo không chắc chắn: “Nhưng mà gần đây cứ thấy bác sĩ Hải với bác sĩ Nam như có việc gì đó, càng nhìn càng thấy có vấn đề” Phó viện trưởng thở dài một hơi, nói: “Đi từng bước tính từng bước cũng không phải là cách” “Ý của phó viện trưởng là?” Chủ nhiệm khoa chỉ biết thân phận của Mạc Du Hải không tầm thường, không biết Kiều Duy Nam cũng thế.
Phó viện trưởng không muốn nói nhiều, lắc lắc đầu không tiếp tục đề tài này nữa.
Trong lòng nghĩ là phải nhờ người đi tìm hiểu tin tức, không thể để không khí ở khoa nội trầm xuống như thế này được.
Buổi tối lúc sáu giờ, tất cả mọi người tan tâm, Hạ Nhược Vũ còn vùi đầu xử lý tài liệu, nếu không phải tiếng chuông di động nhắc nhở, cô cũng không biết hiện tại mấy giờ rồi.
Copy của truyên.one “Alo ——” “Nhược Vũ, không phải tối nay hẹn nhau dùng bữa sao? Mình đã chuẩn bị xong rồi” Nghe thấy giọng nói của Trần Hạ Thu Phương, Hạ Nhược Vũ còn chưa hoàn hồn, sau đó lập tức trở lại bình thường rồi nói: “Được, chờ tí, mình lái xe qua đón cậu.” “Ok” Trần Hạ Thu Phương vui vẻ tắt điện thoại.
Hạ Nhược Vũ phát hiện mình đã ngồi hơn ba tiếng đồng hồ, thảo nào vai đau như vậy, nếu không phải Thu Phương gọi điện đến, cô cũng không nhớ tối nay mình có hẹn với cô nàng mũm mĩm kia.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng thu thập tài liệu một phen, cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa xe đi xuống.
May mắn là cô lái chiếc xe Audi A6 kia, đỗ xe cũng khá phiền toái, tuy là không như được giống như những lời quảng cáo của nhân viên tư vấn lúc mua xe, nhưng mà xe chạy êm nên cô cũng an tâm.