Mắt Hạ Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào
một nam một nữ trên ghế sofa, hình như cô
gái kia chẳng có phản ứng gì cả. Còn sườn
mặt của người đàn ông nọ thì đúng là cực kỳ
đẹp trai, nhưng không thấy rõ hết gương mặt
anh ta.
Nhưng có thể thấy là người đàn ông đó
đang hôn cô gái kia.
Hạ Nhược Vũ nhíu mày, có phải cô gái đó
bị chuốc thuốc rồi không? Nhìn tình hình
trong phòng, Hạ Nhược Vũ nheo mắt, trong
đầu cô nghĩ đến hai chữ: “Cưỡng hiếp”.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện
báo cảnh sát. Vừa có người nhấc điện thoại
cô đã vội vã nói: “Xin chào, tôi muốn báo án.
Địa chỉ ở đây là số 32 đường Tây Xương,
quán bar Trai Tài Gái Sắc, phòng 216, có một
vụ án mại dâm ở đây.”
Cô nói chuyện điện thoại xong thì nhìn
thoáng qua trong phòng, đôi nam nữ nằm
trên sofa không động đậy gì cả nên sự chú ý
của cô dời đến người đàn ông đứng bên
cạnh nhìn.
Cô híp mắt, nếu như cô nhớ không nhìn
thì người đàn ông này tên Mạc Du Hải nhỉ!
Lúc ở bệnh viện, cô đã liếc qua thẻ bác sĩ
kẹp trên áo anh.
Hạ Nhược Vũ thấy anh đứng một bên
nhìn như thế, trong lòng cô suy nghĩ, anh ta
thích nhìn người khác làm chuyện đó à?
Chơi ở đây mà dũng cảm thế, còn không
thèm đóng cả cửa luôn, đúng là to gan thật.
Mười lăm phút sau.
Trong phòng 216 có một đám cảnh sát vọt vào.
Hạ Nhược Vũ ôm tay đứng nhìn cách đó
không xa, cô nghĩ thầm, tên họ Mạc đó gặp
cô thì coi như anh xui tận mạng.
Cô nghĩ như thế, đột nhiên cảm nhận
được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía
mình. Cô vô thức ngước mắt nhìn sang,
chạm phải ánh mắt của Mạc Du Hải trong
phòng 216.
Chậc chậc, ánh mắt đó lạnh lùng ghê.
Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua người
cảnh sát đứng bên cạnh Mạc Du Hải, thấy
anh ta cũng đang nhìn về hướng của mình,
cô hơi ngẩn ra.
Cô nghênh ngang đi qua, không quan
tâm đến ánh mắt như muốn giết người của
Mạc Du Hải, cô cười nói với người cảnh sát:
“Chú cảnh sát, tôi là người gọi báo án, nếu
mọi người có gì cần tôi giúp đỡ thì có thể liên
hệ tôi.
Cô ngừng một chút rồi liếc Mạc Du Hải
lạnh lùng đứng bên cạnh, sau đó tiếp tục nói:
“Tôi rất vinh dự khi được làm những chuyện
vì nhân dân thế này.”
Nói xong, cô rời khỏi phòng 216, định đi
khỏi quán bar.
Nhưng cô chưa đi được mấy bước thì cổ
tay cô đã bị kéo lại, cô nhìn gương mặt lạnh
nhạt của Mạc Du Hải, cười nhạt nói: “Sao
nào? Bác sĩ Du Hải định làm gì đây?”
Mạc Du Hải nghiêm mặt: “Cô có điện
thoại không?”
Hạ Nhược Vũ à một tiếng, gỡ bàn tay kéo
tay mình của anh ra, cô thản nhiên nói: “Tai
của bác sĩ Du Hải không tốt à,