“Tuổi tác của con cũng không còn nhỏ
nữa, cũng nên suy nghĩ thật kỹ về tương lai
một chút, con nhìn Du Hải một chút đi, người
†a bây giờ đã là bác sĩ chính của bệnh viện
bác sĩ rồi.”
Có so sánh liền có tổn thương, Hạ
Nhược Vũ cảm giác người mình bị mấy mũi
†ên xuyên qua.
“Ba, con biết mà…”
Hạ Minh Viễn coi như hài lòng với câu trả
lời của cô, ông quay lại với vẻ mặt ôn hòa, nói
với người đàn ông ở bên cạnh: “Du Hải,
không cần câu nệ, cậu cứ coi như nhà của
mình mà thoải mái đi.”
“Được.” Mạc Du Hải nở một nụ cười nhìn
rất ghê.
Hạ Nhược Vũ tràn đầy oán niệm trợn mắt
nhìn Mạc Du Hải, hận không thể đục mấy cái
lỗ trên khuôn mặt dối trá của anh ta.
“Còn không mau mau ăn nhiều cơm vào.”
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của ba
mình, cô cực kỳ thành thật nhìn chằm chằm
vào chén cơm.
Bữa cơm này trừ bỏ cô ăn không ngon
ra, ba người kia tựa hồ tâm trạng cũng không
tệ lắm.
Thật vất vả cơm nước xong, Hạ Nhược
Vũ tìm cớ chuẩn bị rời đi.
“Nhược Vũ, con cũng chưa trở về mấy
ngày rồi, hôm nay hãy ở nhà đi.” Đường Hồng
Xuân đau lòng cho con gái, ôn nhu hỏi.
Đôi con ngươi của Hạ Nhược Vũ thiếu
chút nữa chảy xuống một giọt nước mắt cảm
động, nhưng cô vẫn còn phải tính sổ với
người đàn ông kia: “Mẹ, ngày khác đi, ngày
mai con vẫn còn phải dậy sớm nữa.”
“Bà cứ để con nó trở về đi, lớn tướng như
vậy rồi cũng nên học cách độc lập.” Hạ Minh
Viễn ngoài miệng nói như vậy nhưng trong
mắt vẫn có chút không buông.
Mạc Du Hải lựa thời cơ mở miệng: “Bác
Viễn, bác yên tâm, đúng lúc tôi thuận đường
có thể đưa Nhược Vũ trở về.”
“….” Còn có thể không thuận đường
sao, thuận đến trên giường còn được.
Hạ Minh Viễn rất cao hứng nói: “Vậy thì
làm phiền cậu rồi.”
“Không sao.” Mạc Du Hải cười giống như
là một thân sĩ.
Chỉ có trong lòng cô mới rõ ràng, người
đàn ông này từ trong xương là xấu hơn cả
xấu, trong lòng không tiếng động kêu gào, ba
ơi, ba đây là trực tiếp đem đứa con gái duy
nhất của ba đẩy vào trong hố lửa rồi.
Hạ Nhược Vũ dưới ánh mắt trông ngóng
không thôi của Đường Hồng Xuân nhảy vào
hố lửa, à không, hẳn là bước lên xe của tên
đàn ông này.
Ngồi ở vị trí kế bên người lái, cô còn có
thể nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ cô dần
dần mơ hồ, chớp mắt mà họ đã già đi nhiều
như vậy rồi, lỗ mũi cô hơi ê ẩm, sau này cô
sẽ không tự do phóng khoáng như vậy nữa.
“Không muốn trở về?” Người đàn ông hỏi
bằng chất giọng trầm thấp nhàn nhạt.
Hạ Nhược Vũ nhìn sang một bên, không
muốn để cho anh ta thấy mình rơi nước mắt,
“Ngày mai tôi trở về nữa, chuyện hôm nay tôi
còn chưa tính sổ với anh đâu.”
“Cô muốn tính sổ thế nào.” Mạc Du Hải
không thèm để ý hỏi.
“Anh không được im hơi lặng tiếng mà
chạy đến nhà tôi nữa, nếu có lần sau đừng
trách tôi không khách khí, lần này nể tình anh
mới phạm lỗi lần đầu nên tôi sẽ không so đo
với anh”
Hạ Nhược Vũ không quên bồi thêm một
câu: “Nhưng tôi phải đi về ở mấy ngày giải
sầu một chút.”
“Tôi còn cho là cô muốn tôi bồi thường
bằng xác thịt chứ.” Anh còn có chút tiếc hận
nói.
“Cút đi.” Cô chỉ trả về một chữ duy nhất.
Trong mắt Mạc Du Hải lóe qua một nụ
cười, tâm trạng tựa hồ không tệ lắm: “Lần
trước không phải là do cô cầu xin tha thứ.”
Hạ Nhược Vũ hít mạnh vài hơi, bình phục
†âm trạng một chút, nếu không phải anh ta
đang lái xe mà cô thì sợ xảy ra tai nạn xe cộ,
cô sẽ trực tiếp bóp chết anh ta ở trong xe.
Anh ta chết không tính là gì, cô còn phải
chôn theo, vậy thì cái mất nhiều hơn cái
được rồi.
“Mạc Du Hải, anh không nói lời nào sẽ
không ai tưởng anh bị câm.”
Anh biết người phụ nữ bên cạnh đã sắp
xù lông lên nên cũng không tiếp tục kích
thích cô.
Dọc theo đường đi hai người không hề
nói chuyện, xe chạy suốt nửa giờ rồi dừng lại
Nãy Bác Sĩ Hư Hồng, Em Yêu Anh!
trước một tiệm thuốc.
Hạ Nhược Vũ thấy anh ta tháo đai an
toàn tựa hồ chuẩn bị xuống xe, lắm mồm hỏi
một câu: “Anh bị bệnh sao?”
“Cô đang quan tâm đến tôi đấy à” Ánh
mắt u ám của Mạc Du Hải nhìn chằm chằm
vào cô.
Cổ họng cô nghẹn một cái, làm bộ khinh
thường nói: “Làm sao có thể có chuyện đó
được, tôi là sợ anh có bệnh rồi lây cho tôi
thôi.
“Yên tâm, tôi không bị bệnh.” Mạc Du Hải
xuống xe, đột nhiên khom người chui đầu
vào vào, nhìn cực kỳ tà khí cong cong khóe
miệng: “Chờ đó, tôi đi mua áo mưa.”
“Mạc Du Hải, tôi giết anh!” Hạ Nhược Vũ
theo bản năng đưa tay ra bắt lấy anh chàng,
đáng tiếc anh giống như đã sớm có phòng bị,
nhẹ nhàng chợt lóe tránh khỏi móng vuốt
của cô.
Anh còn bổ sung thêm một tiếng cười
yếu ớt chứng minh trêu cợt thành công.
Hạ Nhược Vũ cảm giác thân thể cũng
sắp tự bốc cháy rồi, lửa giận hừng hực cháy
trong lòng, tên đàn ông đáng chết này, tồi tệ,
khốn kiếp, hạ lưu!
Nhiệt độ trên mặt cũng đang không
ngừng lên cao, ngay cả cổ