“Nhược Vũ cô đã có bạn trai rồi à?” Ánh
mắt nghỉ ngờ của Lục Khánh Huyền quan sát
hai người rồi vui vẻ lên tiếng.
Hạ Nhược Vũ cười khan hai tiếng:
“Không có, không có đâu chỉ là bạn bình
thường mà thôi.”
Cô cũng không thể nói những lời như
đúng vậy tôi đã lên giường với bạn trai cô rồi
cô muốn sao đây.
“Nếu như đi ăn cơm có thể rủ bạn trai tôi
đi cùng được không?” Lục Khánh Huyền hơi
thản nhiên lên tiếng.
Trần Thu Phương giơ hai tay tán thành:
“Được chứ, được chứ, em đã tò mò về bạn
trai của chị Khánh Huyền từ lâu rồi, không
biết người đàn ông xuất sắc nào có thể
chiếm được trái tim của chị đây.”
“Anh ấy chỉ là một bác sĩ mà thôi.” Lục
Khánh Huyền giống như một người phụ nữ
bình thường đang yêu đương cuồng nhiệt với
người đàn ông trong lòng mình, vẻ mặt
ngượng ngùng xấu hổ.
“Bây giờ bác sĩ rất được hoan nghênh
đấy, chị Khánh Huyền chị mau hỏi đi.” Trần
Thu Phương ra sức khích lệ.
Lục Khánh Huyền đưa mắt nhìn về phía
Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ có được không?”
“Được chứ chỉ là chuyện thêm một chiếc
bát và một đôi đũa mà thôi.” Cô còn có thể
nói không được sao, tất nhiên là đồng ý rồi
nếu như Mạc Du Hải đến, thật sự cô cũng
không biết phải thu dọn tàn cuộc như thế
nào hay là thông báo cho anh trước một
tiếng.
Ví dụ như anh còn có một người anh em
đã thất lạc rất nhiêu năm gì đó, liệu sẽ khiến
người khác tin tưởng hơn một chút với lời
giải thích như vậy hay không?
“Vậy để tôi gọi điện hỏi một chút.” Lục
Khánh Huyền vui vẻ lấy điện thoại ra.
“Khánh Huyền chúng tôi cũng không nên
đứng ở đây ảnh hưởng đến người khác gọi
điện thoại, đi thôi, cậu đi ra ngoài với mình đi:
“Nhưng mình…” Cô ấy vẫn còn chưa
muốn rời đi đâu.
Tuy nhiên khi bắt gặp ánh mắt đe dọa
của Hạ Nhược Vũ cô ấy vẫn đứng dậy đi ra
ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng khách, Hạ Nhược
Vũ trực tiếp kéo người đến phòng làm việc
của mình, sau đó đóng cửa lại bối rối đi lại
quanh quẩn trên chiếc thảm, mấy lần định
mở miệng nhưng lại từ bỏ.
“Nhược Vũ rốt cuộc là có chuyện gì quan
trọng mà cậu kéo mình đến đây rồi lại không
nói gì thế, mình tò mò chết đi được.” Trần
Khánh Phương có chút không chịu nổi lên
tiếng: “Đầu của mình sắp bị cậu quay cho
choáng váng rồi.”
Bảo cô mở miệng để nói chuyện này như
thế nào đây, chẳng lẽ trực tiếp nói rằng cô đã
lên giường cùng với bạn trai của Lục Khánh
Huyền lại còn ở cùng nhau hay sao? Không
được, không được, đến lúc đó Khánh
Phương sẽ nghĩ gì về cô.
“Vậy thì đã sao, nếu như một người phụ
nữ bất đắc dĩ lên giường với một người đàn
ông, sau đó cô ấy lại quen biết với bạn của
bạn gái cũ của người đàn ông đó, cậu nói
liệu họ có xấu hổ hay không khi gặp nhau.”
Trần Khánh Phương còn thực sự suy
nghĩ một lát rồi trả lời: “Điều này còn phải
xem bạn gái cũ của người đàn ông đó có
quen biết với cô gái kia hay không, nếu như
mọi người đều là quen biết vậy thì thật sự rất
xấu hổ”
Nói xong cô ấy mới nhận ra không đúng
sao người này lại giống với bọn họ ba người
vậy, vẻ mặt nghỉ ngờ nhìn về người phụ nữ
đang thở ngắn than dài: “Mẹ ơi, không phải
người phụ nữ mà cậu nói kia là cậu đấy chứ.”
“Mình cũng rất muốn nói không phải.” Hạ
Nhược Vũ nở một nụ cười khổ.
Trần Khánh Phương ngây người: “Điều
này phải có bao nhiêu cẩu huyết mới có thể
chạm mặt nhau như vậy.”
“Chờ đã, ý cậu là anh chàng đẹp trai ngày
hôm qua là bạn trai của chị Khánh Huyền.”
Hạ Nhược Vũ thấp giọng sửa lại: “Chính
xác mà nói là bạn trai cũ.”
“Nhưng tại sao chị Khánh Huyền…” Trần
Khánh Phương tựa như bị Conan nhập vào
người suy nghĩ một chút rồi hiểu rõ sau đó
lẩm nhẩm nói: “Chỉ có một khả năng là chị
Khánh Huyền không muốn buông tay hơn
nữa đã cảm giác được người phụ nữ kia rất
có thể là cậu.”
“Hẳn là vậy đi.”
Hạ Nhược Vũ cũng không ngốc có thể
nói còn khá thông minh, từ lúc Lục Khánh
Huyền cố tình tiếp cận cô ở trung tâm
thương mại, cô đã mơ hồ cảm giác được sự
thăm dò của cô ta, chỉ là đối phương giả ngu
nên không lý gì mà cô lại tự đâm đầu vào
họng súng.
Một lúc lâu sau, Trần Khánh Phương mới
nuốt một ngụm nước miếng, đôi tay đan chặt
vào nhau và lên tiếng với vẻ thích thú:
“Chuyện này còn giật gân hơn chuyên mục
tám giờ đấy.”
“Cậu không cảm thấy mình quá đểu hay
sao?” Hạ Nhược Vũ cho rằng cô ấy sẽ cảm
thấy bất công thay cho Lục Khánh Huyền.
Trần Khánh Phương xua tay: “Không có
chuyện đó đâu, cậu cũng nói là họ đã chia
tay rồi mà cho dù các cậu ở cùng nhau cũng
không có gì kỳ lạ.”
“Mình nói chuyện này với cậu là mong
cậu giả bộ như không hề hay biết.” Hạ Nhược
Vũ cũng cảm thấy bội phục với năng lực tiếp
nhận của cô ấy.
“Ok, không có vấn đề gì, yên tâm đi, mình
chắc chắn sẽ không nói bậy” Trần Khánh
Phương làm một động tác kéo khóa trên
miệng.
Sau khi dặn dò đâu vào đấy, Hạ Nhược
Vũ đưa