Ra khỏi thang máy, hai người liền tách ra, một người đi
bên trái, một người đi bên phải, đều đi thăm người yêu cũ.
“Thật đúng là có một loại cảm giác kích thích.
Hạ Nhược Vũ còn chưa vào phòng bệnh liên nghe
thấy bên trong phòng bệnh cách một cánh cửa truyền
đến tiếng nói chuyện
“Nhược Vũ vẫn chưa đến sao?”
“Ù, câu ẩy nói hôm nay sẽ qua”
Người đàn ông có hơi thất vọng mà nói: “Vậy sao, nếu.
hôm qua tôi tỉnh lại thì tốt rồi”
“Anh định nói chuyện đó với Nhược Vũ.”
Minh Thư, chẳng phải chúng ta đã nói là sẽ không
nhắc đến nữa sao?” Dường như người đàn ông có hơi
nồng nảy.
Người phụ nữ không lên tiếng nữa.
Mắt Hạ Nhược Vũ hơi chớp, dừng lại trước cửa mấy
phút, mới gố cửa: “ó tiện vào không?”
“Nhược Vũ, em mau vào đi” Hàn Công Danh nghe.
thấy tiếng cô, trên mặt khó che được về vui mừng
Lâm Minh Thư nhìn trong mắt, đau trong lòng, nhưng
vẫn phải làm ra vẻ vui mừng mà chào đón: “Nhược Vũ,
cửa không khóa, cứ trực tiếp vào là được”
‘Đấy cửa ra, Hạ Nhược Vũ thấy trên bàn để đầy trái
cây và hoa tươi, lại nhìn hai tay trống trơn của mình, đột
nhiên cảm thấy có hơi ngại, cô đến thấm bệnh mà lại
chẳng mua gì cả
“Đến vội quá nên không kịp mua gì cả”
“Nhược Vũ, anh biết là em còn quan tâm tới anh mà”
Hàn Công Danh nào còn đế ý ới thứ gì khác nữa, trên
khuôn mặt tuẩn tú đã quét sạch sự u uất trước đó.
Hạ Nhược Vũ lại không vui vẻ như anh ta, rất bình tính
mà nói; “Anh cảm thấy sao rồi.
“Anh không sao” Thấy thái độ của cô lạnh nhạt, nụ
cười trên mặt Hàn Công Danh cũng đần dần biến mất:
“Chẳng phái em đã không quan tâm anh nữa rồi sao, sao
lại còn đến thấm anh?”
‘Xem thử anh chết chưa” Hạ Nhược Vũ nói thắng.
Sắc mặt anh ta có hơi cương cứng, dường như trong
lòng nghĩ tới gì đó, không hề cãi lại cô: “Nhược Vũ, hai
ngày này anh đã nghĩ rất nhiều”
Hơi ngừng lại, đang định đem những lời từ tộn đáy.
lòng mình ra nói với cô.
“Thì Lâm Minh Thư đột nhiên chen vào: “Nhược Vũ,
cậu ngồi trước đi, để mình rót cho cậu cốc nước”
Cô ta mang thái độ khách sáo, cứ như đã là nữ chủ
nhân của căn phòng này, còn Hạ Nhược Vũ chính là người
khách không mời mà tới kia
“Không cần đâu, mình không uống, chỉ là thuận tiện
tới thăm anh ấy thôi” Hạ Nhược Vũ cười nhẹ nói
Lâm Minh Thư không dám nhìn thẳng vào cô, dường
như chứt tâm tư nhỏ nào đó của mình đã bị người ta nhìn
thấu, cô ta làm vậy cũng chỉ vì muốn theo đuổi hạnh phúc.
của mình thôi, có gì sai đâu chứ?
“Không sao, Công Danh cũng chỉ mới tỉnh dậy, có
muốn ñn chút trái cây không?”
“Không cần đâu, mình cũng chỉ đến thấm anh ấy như
một người bạn cũ thôi” Ý cười trên mặt Hạ Nhược Vũ vẫn
không thay đổi, nhìn hai người bọn họ nghiền ngẫm cười
Nhìn tới mức Hàn Công Danh cảm thấy không thoải
mái, cứ như cô đã biết được bí một gì đó vậy, vừa nghĩ
như vậy, trong lòng anh ta cũng có chút căng thẳng,
Hơi có chút muốn che giấu mà nói: “Minh Thư, hai
ngày nay cám ơn cô đã chăm sóc tôi, Nhược Vũ đã đến
rồi, vậy không cần phải phiền tới cô nữa”
Lâm Minh Thư nắm chặt lòng bàn tay, về mặt có một
thoáng oán hận, nhưng rất nhanh liền che giấu đi: “Ừm,
vậy tôi về trước đây, hai người nói chuyện trước đi”
Hai ngày vất vả chấm sóc của cô, chỉ đổi lại một câu
cảm ơn hời hợt,trong lòng cô ta vô cũng uất ức và đau
xót, trả giá tất cả lại vẫn không so được với Nhược Vũ chỉ
lộ mặt hai lần.
Sao cô ta có thể cam tâm, sao có thể không oán hận
được.
“Công Danh, anh làm gì vậy, hai ngày nay người chăm.
sóc anh là Minh Thư không phải tôi” Hạ Nhược Vũ có hơi
không nhìn nổi mà nói
Hàn Công Danh cứ như bị người ta chọc phái chỗ
mắn cảm, ngược lại càng phản ứng mạnh hơn; “Vậy thì
sao chứ, anh cũng đâu báo cô ấy tới đây chăm sóc, người
canh muốn từ đầu tới cuối đều là em:
Lâm Minh Thư đứng bên cạnh giường, hốc mắt lập.
tức đỏ bừng, nghĩ cho sức khỏe anh ta, vẫn gắng gượng
cười nói: “Đúng vậy, Nhược Vũ, cậu đừng để ý nữa, chúng
ta đều là bạn bè, chăm sóc anh ấy cũng chỉ là chuyện nhỏ
mà thôi, cậu đừng hiểu lâm:
Hạ Nhược Vũ không tán đồng mà chau mày, nhưng lại
không tiện nói gị, sợ nói nhiều sẽ khiến Lâm Minh Thư mất
mặt
“Minh Thư, cô ra ngoài trước đi, tôi có lời muốn nói với
Nhược Vũ” Anh ta đã sớm biết tâm tư của Lâm Minh Thư,
chí là ngại mặt mũi nên không nói thắng, lại thêm nguyên
tắc thổ không ăn có găn hang, nên anh ta cứ ỡm ở tiếp.