“Khụ, khụ, má ơi, Nhược Vũ, cô muốn tôi cười chết à, kế thừa di sản và mỹ nhân của tôi sao?”
Kiều Duy Nam vừa nghe thấy cô nói vậy liền bị sặc cay đến mặt đỏ tại hồng.
“Chỉ cần anh viết di chúc cẩn thận là được, mỹ nhân thì thôi đi, tôi không phải tra nam” Hạ Nhược Vũ cãi lại.
Lúc này mới nhận ra mình nói cái gì, mặt cô đỏ lên, gượng cười mấy tiếng, nói. “Không cần khách sáo vậy đâu, tự tôi làm được.”
“Không muốn miệng vết thương lành, muốn để lại sẹo? Vậy tôi không cản cô.” Mạc Du Hải ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của anh ta, Hạ Nhược Vũ trong lòng hoảng hốt, vội vàng lắc đầu, “Tôi không muốn có sẹo.”
Cô thấy ăn nên đã quên mất vết thương trên người, may mà Mạc Du Hải nhắc nhở.
Lại tưởng tượng động tác anh ta lột tôm hùm đất, còn cẩn thận đưa qua cho cô, trong lòng cô thấy có chút vui vui.
Lập tức nhắc đi nhắc lại trong đầu, nam sắc hại người, đàn ông đều có độc.
Lúc này mới bình ổn được trái tim đang đập loạn.
Kiều Duy Nam tỏ vẻ không phục, “Du Hải, sao tôi không được nhận đãi ngộ như thế.”
Trước kia Lục Khánh Huyền cũng không được như vậy! So với
Nhược Vũ thì bọn họ quen nhau thời gian dài hơn mà, tim anh ta đau quá!
Đúng là đồ thấy sắc quên bạn.
Mạc Du Hải mí mắt cũng không thèm nhúc nhích, “Muốn tôi bóc cho cậu thì cũng được, có điều cậu phải phế tay mình đi trước.”
“Được rồi, thôi để tôi tự lực cánh sinh, tự cấp tự túc.” Anh ta vẫn yêu quý thân thể mình hơn, hơn nữa để Du Hải bóc vỏ tôm cho, anh ta sẽ có cảm giác bị tổn thọ…
Chỉ chốc lát sau, Hạ Nhược Vũ nhìn thấy chiếc đĩa trước mặt bày đầy tôm hùm đất đã được bóc vỏ, hơi có chút thụ sủng nhược kinh, hãi hùng khiếp vía, không phải cô có thuyết âm mưu, nhưng trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, chắc chắn anh ta đang có mục đích gì đó.
Không phải trong lúc cô không để ý liên hạ dược vào tôm hùm đấy chứ, đàn ông quả nhiên chính là độc vật.
Mạc Du Hải liếc mắt nhìn khuôn mặt đang đờ đẫn của cô, nhàn nhạt nói, “Cô cho rằng cử nhìn chằm chằm nó, nó có thể sống lại?”
“Không, tôi chỉ là cảm thấy anh bóc tôm vất vả như vậy nên tôi phải chiêm ngưỡng một chút.” Hạ Nhược Vũ bịa bừa một cái cớ.
Đáng tiếc cái cớ không chính đáng lắm, khuôn mặt người đàn ông vẫn như có như không, không thể đoán được, nhàn nhạt nói, “Ăn com.”
“À, à, ừ.” Hạ Nhược Vũ bắt đầu cầm đũa.
Trên bàn cơm yên tĩnh trở lại, ngoại trừ thi thoảng Mạc Du Hải và Kiều Duy Nam bàn luận vài câu học thuật, còn lại không có gì khác.
Nghe không hiểu bọn họ nói gì, cô mặc kệ, tập trung ăn uống thỏa thích.
Ăn no uống say đâm lười biếng, không muốn đứng dậy.
Nếu không phải bọn họ đã ăn xong rồi, cô còn muốn ngồi thêm lát nữa.
“No quá, món ăn của nhà hàng này không chê vào đâu được, cá xử lý cũng rất sạch sẽ. Tôi còn không hiểu sao cậu lại chọn nhà hàng nhỏ thế này, hóa ra là vì hương vị món ăn không tồi.” Kiều Duy Nam lên tiếng.
“Sao trước đâu cậu không dẫn tôi tới” Quá không nghĩa khí.
Mạc Du Hải lười nhác nói, “Không nghĩ ra đưa cậu đi.”
Cho nên hôm nay là cố ý dẫn cô ấy đến đây thưởng thức? Trái tim Hạ Nhược Vũ bất giác lại đập nhanh hơn, nếu cứ như thế này, cô sợ mình mắc bệnh tim mất.
Vội vàng vứt bỏ suy nghĩ không nên có trong đầu, nghĩ đến chuyện ở bệnh viện, nghĩ lại quan hệ của Mạc Du Hải và Lục Khánh Huyền vẫn còn rất khăng khít.
Trái tim không chỉ đập chậm hơn, mà cơ hồ còn dừng lại đôi chút
Quả nhiên đàn ông tốt đều của nhà người khác.
“Mạc Du Hải, lương tâm cậu không thấy cắn rứt ư!” Kiều Duy Nam kêu lên.
Mạc Du Hải liếc nhìn Hạ Nhược Vũ một cái, thản nhiên nói, “Không có, hơn nữa còn nhảy nhót rất vui vẻ.”
Sao nghe quen tau thế, Hạ Nhược Vũ có chút chột dạ, hình như