Hạ Nhược Vũ không biết mình bị làm sao, cô
vừa tự hỏi liệu Mạc Du Hải có ở cùng với Lục
Khánh Huyền trong bệnh viện hay không vừa
cảnh báo mình không được nghĩ bậy bạ.
Anh đã nói anh sẽ tự mình xử lý mọi chuyện,
cô phải nên cho anh thời gian mới đúng.
Nhưng lý trí không ngăn cản cô nghĩ được,
nếu Mạc Du Hái mềm lòng, hoặc là Lục Khánh
Huyền đòi sống đòi chết, thế thì người anh bỏ rơi
nhất định sẽ là cô.
Nhưng hôm qua hai người cùng lăn giường
với nhau, về mặt thể chất thì cô cám thấy khá
hơn, nhưng về mặt tâm lý thì cô vẫn cảm thấy
mình thiệt thòi
Đến lúc đó Mạc Du Hải nghĩ cô là một người
phụ nữ nói năng tùy tiện thì phải làm sao đây?
“A, phiên thật đấy”
Hạ Nhược Vũ bỗng nghĩ tới điều gì đó, đột
nhiên thức tỉnh, giật mình ngồi dậy. Không đúng,
từ khi nào cô lại quan tâm đến việc Mạc Du Hải
như vậy, cô là một cá thể độc lập mà.
Hai người là vợ chồng hợp pháp, cùng nhau
lăn giường là chuyện bình thường, tại sao cô phải
vướng bận như vậy?
Ngoài ra, không phải là Mạc Du Hải chưa ớ
cùng Lục Khánh Huyền, cô càng không phải xem
như can thiệp vào.
Nhiều nhất, đó chỉ là một cảnh quay, ừm, chỉ
là một vài cảnh quay mà thôi.
Cô nhạy bén nghe thấy tiếng xoay nắm cửa,
lập tức vui mừng lên, thấy người tới, cô có chút
ngạc nhiên: “Ba, sao ba lại tới đây”
Hạ Minh Viễn thuận tay đóng cửa lại, nhìn vẻ
mặt kinh ngạc của cô, nhíu mày hỏi: “Mấy ngày
nay con đi đầu vậy? Điện thoại cũng không thèm.
gọi
“Con có gọi cho công ty để xin nghỉ mà?” Hạ
Nhược Vũ chột dạ đáp.
Không ai rõ con gái hơn ba, Hạ Chỉ Viễn nhìn
một cái đã biết cô đang nói dối: “Nhược Vũ, con
biết điều thì nói thật cho ba, có phải con ở chung
với Mạc Du Hải không?”
“Con không có, ba, sao ba lại nghĩ như vậy”
Giọng nói của cô đột nhiên cao lên, có lẽ cô.
cảm thấy mấy lời này cũng thật khó tin, nên cô
cười khan hai tiếng: “Ba, ba ngồi xuống trước đã,
để con pha cho ba một tách trà.
Hạ Minh Viễn dường như tìm cô để nói
chuyện khá lâu, mới nói: “Không cần”
Ông vươn tay ấn vào nút đỏ trên điện thoại:
“Mang hai tách trà vào”
Ngừng một chút, nhìn vẻ mặt có chút buồn
ngủ của cô, ông đối lời nói: “Một ly trà, một ly sữa
nóng”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Nhược Vũ vẫn có
chút xấu hổ: “Ba, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn
uống sữa”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng cô cảm
động, cảm giác tội lỗi càng thêm mạnh.
“Con bao nhiêu tuối là con gái của ba, trong
mắt ba, con mãi là một đứa trẻ” Vẻ mặt Hạ Minh
Viên thoải mái hơn một chút.
Hạ Nhược Vũ nhanh chóng sẩn tới, kéo Hạ.
Minh Viễn ngồi trên ghế sô pha, làm nững nói:
“Ba, con biết ba yêu con nhất. Ba nhìn con xem,
con lớn rồi, ba có thể yên tâm”
“Trước kia ba rất yên tâm, nhưng biểu hiện
của con bây giờ làm ba vô cùng nghỉ ngờ”
Hạ Minh Viễn không cản được cô nên thuận
thế ngồi xuống, giọng cũng trầm xuống: “Trước
đây con có gây chuyện thế nào ba cũng mặc kệ,
nhưng lần này con phải nghe ba”
“Ba, con biết rồi”’
Mấy lời căn nhãn này trước đây cô nghe vào.
tai phải ra tai trái, ba cô cũng không tức giận.
Nhưng lần này chuyện không đơn giản như.
vậy: “Hạ Nhược Vũ, con có thực sự nghe lời ba
hay không?”
Đột nhiên nghe thấy tên của chính mình từ
miệng ba mình, Hạ Nhược Vũ vẫn còn hơi choáng
ngợp, nhưng nhìn thấy sắc mặt cha mình khó coi,
cô như quả bóng xì hơi, thành thật nghe dạy dỗ:
“Ba, con đang nghe đây”
“Ba không quan tâm con có quan hệ gì với
nhà họ Mạc. Bắt đầu từ hôm nay, con phải chuyển
vê nhà sống” Hạ Minh Viễn ra tứ lệnh.
Cô theo bản năng hỏi: “Tại sao?”
“Nhà họ Mạc thâm sâu khó lường, ba không
muốn con càng lún càng sâu” Hạ Minh Viễn nói
đầy ý vị
Hạ Nhược Vũ khó hiểu: “Ba, ba cứ nói nhà họ.
Mạc là nước sâu, sao không trực tiếp nói rõ
nguyên cớ cho con biết? Tại sao không thể đến
gần nhà họ Mạc”
‘Ngừng một chút, cô hoài nghi dò xét: “Ba, ba
với nhà họ Mạc có quan hệ gì.”
Hạ Minh Viễn