Hai ngày sau, Trì Trĩ Hàm cảm thấy, vấn đề mà cô gặp phải có lẽ không phải cứ nhìn vào cái gáy là giải quyết được, cô cảm thấy mình muốn chết đến nơi rồi.
Sau khi gặp mặt Tề Trình, nhận ra khí chất của anh không hề liên quan gì đến bốn chữ ‘ôn hòa đáng yêu’, thậm chí còn rất lạnh lùng, toàn bộ lòng trắc ẩn của cô khi nhìn thấy anh gom góp dũng khí xin giúp đỡ đều đã hoàn toàn biến mất rồi.
Anh vẫn đang rất phối hợp với Trì Trĩ Hàm.
Cô nói ban ngày phải kéo rèm cửa sổ ra, anh gật gật đầu, cô nói lúc truyền nước tốt nhất là đừng lộn xộn, anh gật gật đầu, cô nói nhịn ăn nhịn uống sẽ không còn sức lực, phải ngủ nhiều, anh cũng gật gật đầu.
Yên tĩnh đến mức Trì Trĩ Hàm cảm thấy anh đang chết dần trong sự câm lặng.
Có đôi khi cô cảm thấy, Tề Trình cũng đang dùng phương thức riêng của mình, cùng cô tìm cái chết…
“Có muốn đọc sách không?” Hai ngày nặng nề trôi qua, Trì Trĩ Hàm tận tụy hết lòng lại mở đầu một đề tài mới.
Tề Trình ngẩng đầu, sau đó cúi đầu nhìn xuống quyển sách trong tay mình.
…
Đây chính là vấn đề hiện tại của bọn họ, cô thường xuyên hỏi ra mấy câu không có đầu óc cũng chẳng để tâm như vậy, mà anh thì lần nào cũng rất phối hợp.
Kể cả lần này, anh thả quyển sách trong tay mình xuống, gật gật đầu với cô.
Trì Trĩ Hàm cắn môi dưới, rất muốn lấy quyển sách anh vừa thả xuống đặt lại lên tay anh một lần nữa, cô thà rằng phải nhìn thấy anh đau đến nhíu chặt mày vì tứ chi tiếp xúc, cũng không muốn nhìn thấy cái dáng vẻ nhìn không ra vui buồn này của anh.
“Tề Trình…” Mở miệng ra lại chẳng biết nên nói cái gì.
Giữa họ đã xuất hiện lớp ngăn cách, cả anh và cô đều biết rất rõ, từ sau khi gặp mặt, hai người đã không thể ngầm hiểu lẫn nhau như trước nữa, rất nhiều lúc, Trì Trĩ Hàm chẳng biết Tề Trình đang suy nghĩ cái gì.
Cô biết vấn đề của cô, vẻ bề ngoài của Tề Trình khiến cô có cảm giác mình bị lừa gạt.
Đây là một loại cảm xúc vô cùng vi diệu, Tề Trình của trước kia chỉ là một bóng dáng, cô đoán anh là một người câm, tưởng tượng ra anh đã lớn tuổi, về sau lại cảm thấy có lẽ anh là một người trẻ tuổi ốm yếu, hoàn toàn không phải như bây giờ, có một khuôn mặt đẹp đến mê người, cử chỉ tao nhã, mọi hành vi nhìn đều có vẻ rất giống một nhị thiếu gia bình thường của nhà họ Tề.
Vi diệu đến mức khiến cô có ảo giác rằng thật ra anh không cần tới sự giúp đỡ của cô.
Cho nên cô giận dỗi, mất tự nhiên như vậy, bởi vì Tề Trình im lặng chống đối lại càng chân thật hơn.
Nhất là lúc này, anh vẫn tốt tính mở to đôi mắt đen láy còn đẹp hơn cả phụ nữ kia ra mà nhìn cô, không hiểu sao trong lòng cô lại nôn nóng.
“Anh đọc quyển này trước đi!” Cô còn chẳng thèm nhìn đã ném quyển sách trong tay cho Tề Trình, chính mình thì cúi đầu lấy điện thoại ra xem mấy tin wechat chưa kịp đọc.
Đều là do Thích Tình gửi, còn đều là tin nhắn thoại.
Cô hơi nhíu mày trực tiếp gọi lại, theo bản năng muốn đứng lên tránh khỏi Tề Trình, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới nguyên nhân ban đầu dẫn đến bệnh của Tề Trình, cô im lặng một lúc, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Sao cậu lại quay trở lại nhà họ Tề rồi hả?” Giọng nói của Thích Tình rất cao, cô vừa bắt máy, tiếng nói của cô ấy đã oang oang.
Trì Trĩ Hàm hít hít mũi, ánh mắt thoáng nhìn thấy Tề Trình đang nghiêm túc cúi đầu lật quyển sách cô đưa, cả động tác lẫn vẻ mặt đều không có vẻ gì khác thường.
“Ừ.” Nhỏ giọng lên tiếng.
“Không tiện nói chuyện sao?” Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, giọng của Thích Tình cũng nhanh chóng đè thấp xuống.
“Không sao, cậu cứ nói đi.” Trì Trĩ Hàm nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn về phía Tề Trình, anh vẫn còn đang đọc quyển sách kia.
… Cô ném cho anh quyển nào mà lại có cảm giác anh đọc nhanh như thế nhỉ.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là sợ nhà họ Tề lại ép cậu đi cứu người.” Thích Tình dừng một lúc: “Nhưng mà Lâm Kinh Vũ nói là cậu tự nguyện tới, sao lại thế?”
“Tiền lương cao?” Trì Trĩ Hàm cười hì hì, rốt cuộc cũng đã nhìn ra tên quyển sách cô đưa cho Tề Trình, khóe miệng lập tức giật giật.
Vương gia bá đạo và nha hoàn xinh đẹp…
Cô định buổi đêm trông coi anh, lúc nào chán thì sẽ đọc…
Ôi mẹ ơi, sao anh lại đọc nghiêm túc như thế làm gì chứ?
“Chắc là cậu vẫn không tiện nói chuyện rồi.” Thích Tình hừ hừ: “Cúp đã, bao giờ tiện thì gọi lại cho tớ.”
“Được.” Lòng dạ Trì Trĩ Hàm đã không còn đặt ở cuộc gọi nữa rồi.
“Cậu chắc sẽ không chơi cái trò người đẹp và quái thú đó chứ?” Trước khi cúp máy, Thích Tình nhịn không được lại hỏi: “Tớ nói với cậu như vậy chỉ là nói đùa thôi, đó chỉ là truyện cổ tích, trong thế giới hiện thực, người khác loại thì sẽ không thể ở cạnh nhau.”
…
“Thật sự là nếu tính theo vẻ bề ngoài thì có lẽ tớ mới chính là quái vật.” Cả đầu Trì Trĩ Hàm đang cố nhớ lại xem rốt cuộc trong quyển sách kia có bao nhiêu thịt, đáp lại một câu theo bản năng, sau đó thì yên lặng.
Rốt cuộc Tề Trình cũng không đọc cuốn ‘nha hoàn xinh đẹp’ đó nữa, anh ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mặt không cảm xúc nhìn về phía cô.
Trì Trĩ Hàm kết thúc cuộc gọi, rất bình tĩnh cất điện thoại, đi lên trước mấy bước, khom lưng, muốn lấy quyển sách trong tay Tề Trình.
Bởi vì cô tiếp sát nên trán Tề Trình toát ra chút mồ hôi lạnh, óng ánh trong suốt.
Bàn tay đang lấy sách của Trì Trĩ Hàm dừng lại, bởi vì mồ hôi lạnh trên đầu Tề Trình, cũng bởi vì anh nắm quyển sách rất chặt.
“… Đây là sách của tôi.” Trì Trĩ Hàm đứng thẳng, lui về khoảng cách an toàn, cực kỳ không cam lòng nhìn quyển sách bị anh nắm chặt kia.
Tề Trình đang đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng lại coi như không có việc gì, cúi đầu xuống, mở lại trang sách đang đọc dở lúc nãy, không nói tiếng nào, tiếp tục đọc.
…
Đây có thể xem như đang chống đối sao?
Coi như vậy đi…
Trong hai ngày này, việc duy nhất giống một người sống mà Tề Trình làm chính là đoạt lấy quyển tiểu hoàng thư của cô.
* hoàng thư: sách có nội dung chỉ dành cho người lớn.Như vậy sẽ có ích cho điều trị sao?
Một người không biết gì về điều trị tâm lý như cô lại ở cùng một người bệnh vô cùng am hiểu các kiến thức tâm lý, yêu cầu duy nhất của bác sĩ đối với cô chỉ là thành thật một chút, cố gắng là chính mình.
Nếu như muốn cô thành thật làm chính mình…
“Nếu anh thích đọc sách kiểu này thì bên đối diện còn mấy quyển, nếu như không đủ để đọc thì tôi còn có trang web…” Hết sức thành thật, nói xong còn có cảm giác vui sướng như thể cùng trữ sách cấm với bạn cùng phòng.
…
Rốt cuộc bàn tay đang
lật sách của Tề Trình cũng dừng lại, thả quyển sách kia xuống, lại nhìn cô một cái.
Cái nhìn này không khác lắm với ánh mắt nhìn cô lúc cô nói mình giống quái vật, Trì Trĩ Hàm không đọc được cảm xúc và ý tứ ở trong đó.
Không hiểu sao lại cảm thấy bản thân đang bị khinh bỉ.
Nhưng mà lại thoải mái hơn một chút, như thế này dù sao cũng tốt hơn là chẳng có phản ứng gì.
Nhưng Tề Trình chỉ nhìn một cái như vậy rồi lại cầm quyển sách của mình lên đọc, quyển sách rất dày, không biết là nói về cái gì, bên trên có rất nhiều hình vẽ khó hiểu.
Trì Trĩ Hàm đã từng lén lút đọc thử trong lúc Tề Trình ngủ, nhưng mà cũng nhanh chóng bỏ đi.
“Quyển sách mà anh đang xem là sách gì thế?” Không muốn bầu không khí lại trở nên khó chịu như lúc nãy, Trì Trĩ Hàm vẫn muốn tiếp tục với đề tài sách báo này.
“Truyện tranh.” Tề Trình không ngẩng đầu.
Nói thật, những lúc anh không ngẩng đầu thì chỉ nghe thấy tiếng nói mê người, nhịn ăn nhịn uống hai ngày, giọng của anh lại khàn khàn với một mức độ vô cùng khêu gợi.
Chỉ là vừa ngẩng đầu lên thì tâm tình Trì Trĩ Hàm liền ủ rũ, dáng vẻ quá đẹp, ngược lại càng khiến cô không muốn nghĩ đến.
“Truyện tranh?” Nuốt nước miếng một cái, Trì Trĩ Hàm vẫn kiên trì muốn tiếp tục đề tài này.
“Giải thích tỉ lệ nhân vật và cách vẽ các động tác của nhân vật trong truyện tranh.” Tề Trình nói rõ ràng hơn một chút.
Sau đó Trì Trĩ Hàm cũng chỉ biết “a” một tiếng, ngượng ngùng.
“Anh thích truyện tranh sao?” Thay đổi đề tài.
“Ừm.” Tề Trình nhẹ giọng đáp lại.
Người mù tịt về truyện tranh như Trì Trĩ Hàm thì chỉ biết gãi gãi đầu, rốt cuộc cũng quên luôn việc phải tìm đề tài để tiếp tục, liếc mắt nhìn quyển ‘Vương gia bá đạo’ bị Tề Trình để sang một bên, dịch chuyển mấy bước, vươn tay ra muốn lấy sách về.
Sau đó liền đối diện với ánh mắt của Tề Trình.
Đôi mắt anh đen láy, khóe mắt kéo dài hơi xếch lên, nếu nhìn từ góc độ người bệnh thì có phần hơi sáng quá.
Anh bình tĩnh nhìn Trì Trĩ Hàm, đáy mắt lộ ra cảm xúc, lúc lên tiếng, giọng nói cũng mang theo chút bất đắc dĩ: “Nước hết rồi.”
“Hở?” Trì Trĩ Hàm không phản ứng kịp.
Cô thật sự không hiểu nổi, trước khi gặp mặt rõ ràng cô mới là người chủ động, tại sao sau khi gặp mặt rồi cô lại biến thành một kẻ ngốc, mà người đối diện này lại bắt đầu trở thành kẻ mạnh hơn.
Dùng nhan sắc để lấn át sao?
Thật không biết xấu hổ.
“Treo nước lên.” Tề Trình quơ quơ cánh tay.
“A…!” Mặt Trì Trĩ Hàm đỏ lên, nhanh chóng lùi lại, nhấn vào chuông ở đầu giường.
Y tá nhanh chóng có mặt, mấy ngày nay Tề Trình nhịn ăn nhịn uống, nơi trước đây Trì Trĩ Hàm nấu ăn đã được cải tạo thành trạm y tế tạm thời, 24 giờ đều có y tá thay phiên nhau.
Mà cô rốt cuộc cũng đã biết bên trong căn phòng bị khóa kín ở tầng ba là cái gì, tất cả dụng cụ kiểm tra cho Tề Trình tối hôm đó đều là lấy từ chỗ kia.
Giống như một phòng khám nhỏ, thậm chí có thể đáp ứng đầy đủ yêu cầu cho một cuộc phẫu thuật đơn giản.
“Vì ứng phó với việc Tề Trình tự sát.” Lúc bác sĩ Triệu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trì Trĩ Hàm thì đã giải thích như vậy.
Những lời này đã gây ra áp lực tâm lý rất nặng nề đối với cô, cho nên mỗi lần nhìn thấy y tá xông tới, trong lòng cô luôn luôn lo lắng không yên.
Buổi tối cô thà ngủ trên sofa trong phòng khách của Tề Trình chứ không chịu chen lách với mấy y tá.
Không hiểu sao cô lại luôn nhớ tới khoảng thời gian trông nom cho ba ở trong bệnh viện.
“May mà anh không phải ở trong viện.” Sau khi y tá đổi nước xong, giọng nói của Trì Trĩ Hàm có chút vui mừng.
“Cô sợ bệnh viện?” Tề Trình còn nhạy cảm với y tá hơn cả Trì Trĩ Hàm, mỗi lần y tá tới anh đều xoay người đi, đến lúc xoay lại thì mồ hôi đã ướt đẫm nửa người.
“Ừm.” Trì Trĩ Hàm rất quen thuộc, đưa khăn bông cho Tề Trình.
“Tôi cũng sợ.” Lúc lau mồ hôi, Tề Trình thấp giọng phụ họa một câu, sau đó nhìn thoáng qua Trì Trĩ Hàm như thể đang lấy lòng.
…
Cái nhìn này khiến Trì Trĩ Hàm càng thêm nổi sóng trong lòng, đột nhiên chẳng còn hứng thú nói chuyện phiếm nữa.
“Anh nên ngủ rồi.” Cô tùy tiện tìm một cái cớ, với lấy quyển sách trên giường, ngồi về chỗ của mình.
Tề Trình duy trì tư thế ngồi thẳng không nhúc nhích.
Trì Trĩ Hàm đã quen với việc anh nghe lời, thấy vậy thì ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu.
“Khuôn mặt của tôi đã dọa cô sợ sao?” Dường như Tề Trình đã dùng dũng khí rất lớn để hỏi ra câu này, vành tai đỏ ửng lên, lúc hỏi cũng không nhìn Trì Trĩ Hàm.
…
Nói một cách thật lòng thì đúng là như vậy.
Trì Trĩ Hàm im lặng.
Tề Trình nằm lại vào trong chăn, lần này khác hẳn với hai ngày trước, cả người co rụt hoàn toàn bên trong chăn.
…
Sợ mà anh nói và sợ mà cô nghĩ hình như không giống nhau.
Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng hiểu ra, nhìn người đàn ông đang định kéo chăn lên che kín mặt mình với vẻ khó mà tin được: “Tôi bị dọa sợ là vì dáng vẻ của anh thật sự không giống với một người bệnh.”
“Sợ” mà anh nói chính là “sợ” theo nghĩa đen sao?
Anh cảm thấy dáng vẻ của mình rất dọa người sao?
Thế này thì thật là đáng giận!