Cuộc điện thoại thứ hai của ngày ba mươi tết đến từ chính Tề Ninh.
Lúc cuộc gọi tới, hai người vẫn còn ôm nhau ngủ, không biết có phải bởi vì quá ấm áp hay không mà cả Trì Trĩ Hàm và Tề Trình đều không tỉnh dậy.
Vì vậy Tề Ninh tắt cuộc gọi cho Trì Trĩ Hàm xong thì gọi thẳng cho Tề Trình.
Lúc dậy nhận cuộc gọi, Tề Trình vẫn còn ngái ngủ, yếu ớt gọi một tiếng chị, giọng điệu khiến Tề Ninh sợ run lên một lúc lâu, người trước giờ vẫn luôn hô mưa gọi gió lại bỗng dưng nghẹn ngào.
Đã rất lâu rất lâu rồi cô ấy không còn nghe được Tề Trình dùng thứ giọng làm nũng mềm nhũn như vậy mà gọi chị, giống như đã cách mấy đời.
“Trì tiểu thư đang ở đó sao?” Tề Ninh bình tĩnh lại, khó khăn lắm mới ổn định được giọng nói.
“Vâng.” Tề Trình mơ mơ màng màng cúi đầu, nhìn thấy Trì Trĩ Hàm đang ghé vào vai anh dụi mắt, đưa luôn di động cho cô.
Trì Trĩ Hàm cũng vừa tỉnh giấc thuận tay nhận lấy điện thoại, ngáp một tiếng.
Sau đó, tất cả mọi người đều yên lặng.
“Hai người…” Tề Ninh cảm thấy giọng nói của mình hơi sắc bén, chỉ có thể hít sâu một hơi, dùng giọng nói còn sắc bén hơn nữa mà hỏi: “… ngủ chung rồi sao?”
Ai mà chẳng nghe ra rõ ràng hai người này còn chưa tỉnh ngủ.
“…” Trì Trĩ Hàm á khẩu, không trả lời được.
Vừa hoảng sợ lại thêm mơ màng không hiểu, cảm giác như mình vừa bị bắt gian ngay tại giường, Trì Trĩ Hàm đã làm một việc mà chỉ có Tề Trình làm lúc phát bệnh, đó là cúp điện thoại.
Sau khi cúp xong thì lại càng hoảng sợ hơn, mở to hai mắt đối diện với Tề Trình…
“Em cúp điện thoại của cô ấy…” Trì Trĩ Hàm thì thào, việc này khiến cô rốt cuộc cũng tỉnh táo lại: “Chết rồi, em lại dám cúp điện thoại của cô ấy!”
“… Chị ấy sẽ gọi lại thôi.” Tề Trình cau mày nhìn Trì Trĩ Hàm đang quấn tóc cắn móng tay ở bên cạnh: “Em rất sợ chị của anh sao?”
“… Bây giờ không phải vấn đề sợ hay không sợ.” Mặc dù cô thật sự có hơi sợ một người phụ nữ mạnh mẽ như Tề Ninh: “Vấn đề bây giờ là em ngủ em trai của cô ấy rồi!”
…
Trong lòng Tề Trình đủ kiểu mùi vị.
Cái thói quen vừa hoảng loạn là sẽ nói hươu nói vượn của Trì Trĩ Hàm thật sự không sửa được rồi.
Hơn nữa phản ứng của cô còn rất nhanh, liếc mắt nhìn Tề Trình một cái liền nhanh chóng sửa lời.
“Không đúng, là em trai cô ấy ngủ em…”
…
Tề Trình không đổi sắc mặt ngồi dậy, nhét chiếc điện thoại đang rung lên của Trì Trĩ Hàm vào tay cô, còn mình thì đi vào toilet rửa mặt.
Để lại chiếc di động như củ khoai lang nóng phỏng tay cùng với Trì Trĩ Hàm ngồi trên sofa nhảy tới nhảy lui nửa ngày, sau đó mới run bần bật nghe máy.
“Cái đó…” Trì Trĩ Hàm vò đầu, trừng mắt nhìn về phía người thấy chết không cứu lại còn đóng kín cửa là Tề Trình: “Sáng nay anh ấy đột nhiên bị choáng đầu, vì vậy mới thuận tiện nằm xuống một chút, sau đó thì ngủ mất, không giống như cô nghĩ đâu…”
“…” Tề Ninh yên lặng.
Trì Trĩ Hàm cắn môi, lại muốn quấn tóc.
“Hôm nay trạng thái của Tề Trình tốt chứ?” Câu hỏi của Tề Ninh cũng là một vấn đề.
Trì Trĩ Hàm ngớ ra, gật gật đầu: “Buổi sáng có hơi choáng đầu, nhưng hiện giờ cả sắc mặt và các số liệu trên máy theo dõi đều bình thường.”
“Tốc độ khôi phục hiện giờ của cậu ấy rất nguy hiểm.” Giọng của Tề Ninh càng thêm bình tĩnh: “Từ giờ trở đi, cô phải coi chừng lượng thuốc của cậu ấy, thuốc mỗi ngày cậu ấy uống đều phải lấy từ chỗ cô, tôi sợ cậu ấy tự thêm thuốc.”
Trì Trĩ Hàm theo bản năng nhìn về phía toilet đang đóng cửa, nhíu mày lại.
“Về những chuyện khác, cô không cần phải giải thích rõ.” Tề Ninh nói xong việc chính thì đề tài nói chuyện lại vòng về chuyện cũ: “Tôi cũng không có ý định ngăn cản việc hai người yêu đương, chỉ là nói sao thì Tề Trình cũng vẫn là bệnh nhân, về mặt thể lực và tinh thần, cô phải chú ý thêm mới được.”
“… Được.” Trì Trĩ Hàm vô cùng xấu hổ.
Vấn đề lớn nhất khi yêu đương với Tề Trình chính là vấn đề này, việc duy trì sự cân bằng giữa việc riêng tư và bệnh tình rất khó, cô vẫn luôn có cảm giác như đang yêu đương một cách vụng trộm.
“Hôm nay tôi gọi điện tới là có hai việc, tung tích của mẹ cô đã có chút manh mối, nhưng tôi muốn hỏi thăm thái độ của cô một chút, cô hy vọng tìm được bà ấy, là hy vọng bà ấy tiếp tục làm mẹ cô, hay là chỉ cần biết rằng bà ấy vẫn còn sống tốt là được?”
“… Có ý gì?” Trì Trĩ Hàm hỏi xong thì cắn môi, cô thật sự có hơi sợ Tề Ninh, cô ấy quá thẳng thắn, một lời đâm trúng tim đen.
“Cô hiểu được ý của tôi.” Tề Ninh không định cho cô lảng tránh: “Bà ấy đang ở Nga, theo như tôi được biết thì đã kết hôn.”
“Nếu cô chỉ hy vọng biết được bà ấy sống có tốt hay không thì hiện giờ tôi có thể nói cho cô biết luôn, bà ấy sống rất tốt, gả cho một Hoa kiều ở địa phương, năm ngoái đã sinh được một đứa con trai.”
“Vị Hoa kiều kia cũng không biết chuyện bà ấy còn có một người con gái, cho nên nếu cô cũng không muốn gặp lại bà ấy, tôi cảm thấy việc điều tra có thể dừng lại ở đây, phía bên tôi có thể gửi cho cô một chút tin tức hằng năm.” Tề Ninh hoàn toàn dùng giọng điệu giải quyết việc chung, không có gì đặc biệt thân thiết.
Nhưng không hiểu sao Trì Trĩ Hàm lại thấy rất thoải mái, lúc này mà càng thân thiết thì cô lại càng thấy khó xử.
Cô ôm lấy cái gối, vùi mặt mình vào trong đó.
Vừa rồi cô rất muốn cười, giống như Tề Trình nói, những lúc càng khó chịu thì cô lại càng muốn cười.
“Cô để tôi nghĩ đã.” Trì Trĩ Hàm lấy tay kéo khóe miệng không chịu sự khống chế của bản thân đang cong lên.
Cô chỉ đơn giản là muốn tìm mẹ.
Cô cho rằng, chỉ cần tìm được là tốt rồi.
Kết quả, hiện thực vẫn luôn khiến cho người ta không nói được nên lời.
“Chuyện thứ hai cũng không phải chuyện lớn gì, Tết năm nay chúng tôi đều ở nước ngoài, ông nội chỉ có một mình.” Tề Ninh không còn rối rắm nữa, lưu loát chuyển sang đề tài khác: “Tối nay trước khi ăn cơm tất niên, cô bảo Tề Trình gọi cho ông nội một cuộc điện thoại, sáng mai mồng một cũng gọi một cuộc.”
“Được.” Trì Trĩ Hàm vẫn đang duy trì tư thế vùi đầu trong gối, từ xa nhìn lại trông rất giống một khối tròn vo: “Tề Ninh, cảm ơn cô.”
“Cần vậy mà.” Dường như Tề Ninh đang cười: “Năm mới vui vẻ.”
Cô không biết mình đã cúp điện thoại như thế nào.
Hai tiếng trước, cô còn ở trước mặt cô cô, bướng bỉnh nói với bà rằng, cô vẫn còn mẹ.
Hai tiếng sau, rốt cuộc cô cũng đã tìm được mẹ, bà ở nước Nga, có gia đình riêng của mình, hoàn toàn không cần đến cô.
Thật ra cô cũng biết, chắc hẳn bà đã bị số nợ kia dọa chạy, từ trước đến giờ ba cô vẫn luôn cưng chiều hai mẹ con cô, nhiều lúc mẹ cô vẫn chỉ giống như một thiếu nữ lãng mạn thiếu thực tế, chưa từng trải qua khó khăn, cho nên khi gặp phải thì đã bỏ chạy theo bản năng.
Đương nhiên cô cũng từng oán trách mẹ cô.
Nhưng đó là người thân duy nhất của cô.
Cho nên mấy năm nay, cô vẫn luôn cố gắng kiếm tiền, trả nợ, giữ cho ngôi nhà vẫn giống như khi gia đình còn đủ ba người, cảm thấy chỉ cần mọi thứ vẫn nguyên vẹn thì mẹ nhất định sẽ
trở về.
Kết quả là…
Ngẩng đầu, phát hiện ra bản thân lại mất khống chế mà mỉm cười, nhưng đôi mắt lại khô khốc, không chảy ra được giọt nước mắt nào.
Rõ ràng là mấy ngày nay cô rất dễ khóc.
“Tề Trình.” Cô đi chân trần tới trước cửa toilet, anh đang tắm ở bên trong, cửa vẫn đang đóng chặt.
Trì Trĩ Hàm cứ ôm gối ngồi trước cửa toilet như vậy.
Nghe tiếng nước chảy một lúc lâu.
Nghe tiếng anh sấy tóc bên trong.
Sau đó cứ duy trì tư thế như vậy, nhìn anh mở cửa ra.
“Tề Trình.” Cô biết giọng của mình rất tủi thân, nhìn người đàn ông kia bước ra khỏi nhà vệ sinh, đôi mắt khô khốc của cô bỗng dưng trở nên cay cay.
Cô ngồi dưới đất, dang hai tay ra, đôi mắt đỏ ửng.
Chờ Tề Trình ngồi xổm xuống, hơi do dự, sau đó kéo tay cô, ôm chặt lấy cô.
Khóe miệng đang cong cong tự động mấp máy, rốt cuộc nước mắt cũng chảy ra.
“Làm sao thế?” Giọng của Tề Trình có chút hoảng hốt, anh ở bên trong tắm rửa hơi lâu một chút là muốn chừa không gian cho Trì Trĩ Hàm và Tề Ninh từ từ nói chuyện.
Đều là những người quan trọng nhất trong sinh mạng của anh, cho nên anh không muốn hai người họ có gì ngăn cách.
Kết quả vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy Trì Trĩ Hàm ngồi dưới đất, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh, giống như một đứa bé chịu đủ oan ức.
Dấu hiệu phát bệnh của anh đã hoàn toàn biến mất, cho nên không quen lắm với mấy động tác thân mật, lúc ôm lấy cô còn hơi do dự.
Sau đó bị nước mắt của cô làm cho trái tim co rút lại, đau đớn từng cơn.
“Làm sao thế?” Lúc hỏi lại lần nữa, ngay cả chính anh cũng không nhận ra được rằng, giọng nói của anh đã trở nên nhẹ hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút mùi vị giống như đang dỗ dành.
“Vừa rồi em… không khóc được.” Trì Trĩ Hàm khóc đến mức nấc cụt: “Mẹ em không cần em nữa, nhưng mà em lại không khóc được.”
Cô không hiểu tâm lý học, chỉ biết là mình rất khó chịu, thế nhưng trong nháy mắt được Tề Trình ôm lấy kia cô đã tìm được chỗ để phát tiết.
Anh vừa tắm xong, trên người hiếm khi ấm áp như vậy.
Sữa tắm và dầu gội mà anh dùng đều không có mùi, trên người anh vẫn có mùi thuốc.
Áo len vừa thay đã được phơi qua, vẫn còn đẫm mùi nắng.
Là cảm giác của riêng Tề Trình.
Cảm giác an tâm, nhẹ nhõm.
Rốt cuộc cũng khóc tới mức choáng váng đầu óc, hoàn toàn quên mất chính mình đã từng nói ba mươi không được khóc.
Vừa khóc còn vừa chú ý đến máy theo dõi trên tay Tề Trình, sợ anh bị tâm trạng tiêu cực của cô làm ảnh hưởng dẫn đến phát bệnh.
Nhưng mà không có.
Tề Trình ổn định ngồi dựa vào bên cạnh cửa toilet.
Ôm lấy cô, vỗ lưng giúp cô có thể hít thở thông thuận, giúp cô lau nước mắt, miệng còn dịu dàng bảo cô đừng khóc.
“Mẹ em đã kết hôn, còn sinh con, không cần em nữa.” Sự dịu dàng như vậy khiến Trì Trĩ Hàm nghĩ tới ba mình, cảm xúc tủi thân đột nhiên dâng tràn.
Sự kiên trì suốt mấy năm nay, lòng tin suốt mấy năm nay, cứ thế mà sụp đổ.
Cô cũng đã từng là một đứa bé được cưng chiều, ba cô đã từng nói, không ai được bắt nạt con gái ngoan nhà họ.
Thế nhưng, cô đã từng vì tiền lãi mà quỳ gối, cô đã từng vì học nấu ăn mà bị bỏng vô số lần, cô đã từng vì tiền bạc mà bị khinh thường, bị chế giễu.
Cô con gái ngoan không ai được bắt nạt, dưới áp lực của cuộc sống, đã biến thành một cô gái nổi tiếng yêu tiền.
Thật sự đã rất lâu rất lâu rồi, cô chưa từng được ôm một cách dịu dàng như vậy.
“Tề Trình.” Hai tay cô túm lấy áo anh, quấn lấy anh y như con bạch tuộc, sau đó nhăn mũi oán thán: “Trên quần áo anh toàn là nước mũi của em rồi!”
… Ba ngày nay, không có ngày nào mà trên áo anh không có nước mũi của cô.
“Vậy anh đi thay bộ quần áo khác rồi lại ôm em cho em khóc tiếp?” Tề Trình vẫn tốt tính ngồi yên đó, giọng nói còn hơi giống như đang thương lượng.
Trì Trĩ Hàm bị đùa cho bật cười, trừng đôi mắt sưng phồng lên nhìn anh.
Cảm xúc bị đè nén rốt cuộc cũng nhờ bật khóc mà đã giảm bớt đi một chút, mặc dù vẫn hơi khổ sở nhưng không còn giống như lúc ngồi ở trước cửa toilet, cảm thấy mình muốn khóc nhưng lại không khóc được, chỉ biết nở nụ cười.
“Sau khi hoàn toàn khỏi bệnh, có phải anh sẽ không cần em nữa không?” Trì Trĩ Hàm mở miệng lần nữa, đề tài lại đột nhiên bị chuyển sang một hướng hoàn toàn kỳ quái.
Kỳ quái tới mức Tề Trình sửng sốt mất một lúc mới hiểu ra cô đang nói cái gì.
“Em…” Anh không biết nên trả lời vấn đề vớ vẩn này của cô thế nào, rõ ràng người nên lo lắng phải là anh mới đúng.
Nhưng khuôn mặt cô lại đang trắng bệch.
Ngừng khóc, lại tiếp tục quấn lấy anh như con bạch tuộc, bắt đầu nói lảm nhảm.
“Thật ra em rất khá, em nấu ăn ngon, tính tình không đến nỗi, hơn nữa tính xấu cũng không nhiều.”
“Lúc không khóc thì mắt em rất lớn, lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền.”
“Quan trọng nhất là em còn rất trẻ, em nhỏ hơn anh sáu tuổi đấy!”
Vẻ mặt nghiêm túc tự đẩy mạnh tiêu thụ cho mình khiến Tề Trình hoàn toàn không biết phải nói cái gì.
“Cho nên, nếu anh chịu thiệt thòi một chút, chúng ta vẫn rất xứng đôi phải không?” Dè dặt hỏi ra tiếng, sau đó trừng đôi mắt sưng to vì khóc lên, phồng má.
Tề Trình cạn lời một lúc lâu.
Bởi vì cô không phải đang đùa, cho nên anh càng không biết nên trả lời cô thế nào.
Nhất là cô còn đang nghiêm túc nhìn anh như vậy.
“Anh muốn ăn thịt.” Tề Trình đáp lại rất nghiêm túc.
Trì Trĩ Hàm nháy mắt mấy cái.
“Hôm nay là ba mươi tết.” Tề Trình lau mấy giọt nước mắt còn chưa khô trên mặt Trì Trĩ Hàm, dùng tay áo của mình lau cho cô: “Cho nên anh muốn ăn thịt.”