Gần đây thành phố S đang trong cơn rét bất thường, buổi tối nhiệt độ rất thấp, Trì Trĩ Hàm mở điều hòa trong phòng đến mức tối đa, sau đó lại chỉnh thảm điện lên nhiệt độ cao.
Trên người Tề Trình đầy mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm, đôi môi đông cứng tím tái.
Sau khi được đút ba viên thuốc, anh vẫn không khống chế được run lên, lại bởi vì Trì Trĩ Hàm đang nhìn mà cắn chặt răng muốn giả bộ như không có việc gì.
“Anh có thể tự cởi áo không?” Tay Trì Trĩ Hàm run gần theo kịp tần suất của Tề Trình, cố kìm nén để bản thân bình tĩnh lại trước, nước mắt muốn chảy ra lại ép bản thân nuốt ngược trở lại.
Tề Trình lắc đầu.
Sau đó há hốc mồm nhìn Trì Trĩ Hàm không hề do dự lấy một giây, trèo thẳng lên giường giúp anh cởi áo khoác, sau đó là quần bên ngoài.
Lúc cởi thắt lưng, mặt cũng không hề đỏ.
Thậm chí không hề có chút nào sợ đối diện với anh, động tác trên tay không hề ngừng lại: “Em biết anh muốn nói gì, nhưng mà câm miệng đi.”
“Anh không thể bị cảm được.” Một người có khả năng miễn dịch thấp như vậy, nếu lại bị cảm thì không biết sau đó bệnh sẽ có thể biến chứng thành cái dạng gì.
Người ngày mai sẽ giảm thuốc, hôm nay lại làm chuyện như vậy.
“Nếu anh mà xảy ra chuyện gì thì cả đời này em sẽ không thể tha thứ cho bản thân.” Cô cúi đầu hít sâu một chút, nhanh chóng cởi áo len của Tề Trình.
Dáng vẻ cô giống như đang định cởi sạch cả người anh.
Tề Trình nhắm mắt, cô làm rất đúng, đổi lại là bác sĩ hoặc y tá thì đây cũng sẽ là chuyện đầu tiên phải làm.
Nhưng mà, nhịp tim và huyết áp hiện giờ của anh dường như không cho phép.
Cuối cùng đến lúc Trì Trĩ Hàm không hề do dự định cởi quần lót của anh, anh cắn răng bắt lấy tay cô, sau đó bởi vì động tác này mà đầu váng mắt hoa.
“Tim đập nhanh…” Dưới tình huống như vậy mà mặt Tề Trình vẫn xanh xao: “Không được.”
Sợ Trì Trĩ Hàm nghe không hiểu, anh lại cắn răng nói thêm một câu: “Em không phải là… y tá.”
…
Trên thế giới này thật sự có một loại người, cho dù chỉ dùng mấy chữ cũng có thể đánh tan toàn bộ tuyến phòng bị trong lòng người khác.
Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm không kìm nén được nước mắt nữa, vừa lau nước mắt vừa bắt đầu cởi đồ lót của anh.
“Anh phải lau khô mồ hôi, em mở thảm điện và điều hòa, sẽ nhanh chóng ấm áp thôi.”
“Còn nữa, trước khi trở lại bình thường thì không được nói gì cả.”
Khăn tắm đã được cô làm ấm trước, lau trên người rất thoải mái, đấy là nếu như có thể bỏ qua việc hiện tại anh chỉ mặc một chiếc quần lót.
May mà Trì Trĩ Hàm sợ anh bị cảm lạnh nên động tác rất nhanh, lau qua loa một lượt rồi lập tức quấn cho anh một chiếc thảm nhung, đắp chăn lên, nhanh chóng quấn anh thành một cái kén.
Cơ thể anh vốn lạnh, ấm lên rất chậm, nhưng quả thật đã thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa số thuốc vừa uống cũng bắt đầu phát huy tác dụng, Tề Trình dần không còn run nữa, chỉ là vẫn không nhìn rõ lắm, bên tai vẫn có tiếng ong ong.
Thật là quá mạo hiểm rồi.
Chỉ thiếu chút nữa thôi…
Lần này, thế mà anh lại đã may mắn đi được tới bước cuối cùng.
Tiếp theo cũng chỉ là dỗ dành cô gái dường như đã bị anh dọa cho đần độn ở trước mặt này nữa thôi.
Chờ anh, sau khi khôi phục được một chút sức lực.
Nước muối nóng quen thuộc được Trì Trĩ Hàm đựng trong một cái cốc trông có vẻ rất trẻ con, cắm thêm một cây ống hút.
Tề Trình hít một hơi, lúc nuốt xuống còn bởi vì cổ họng khô rát mà nhíu nhíu mày.
Nhưng quả thật là cả người đã tỉnh táo hơn một chút.
Lúc vừa tới Trì Trĩ Hàm chỉ mở đèn bàn trong phòng ngủ, sau khi anh nằm xuống lại nhìn thấy cô dùng mấy quyển tạp chí đặt lên tủ đầu giường, chặn tầm mắt của anh.
Cô nhớ rất rõ bệnh sử của anh, cho dù có hoảng loạn thì vẫn nhớ rằng anh rất bài xích hoàn cảnh xa lạ.
Cơn run rẩy lại giảm đi một chút, anh nằm giật giật trên giường.
Trì Trĩ Hàm đang quan sát máy theo dõi hết sức chăm chú, các số đo đang dần trở nên tốt hơn, khóe mày cô cũng dần giãn ra.
Cảnh báo được giải trừ khiến cô rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, bàn tay vươn vào trong chăn sờ thử nhiệt độ cơ thể anh, vẫn cứ lạnh băng.
“Em gọi điện thoại hỏi bác sĩ Triệu thử xem có thể cho anh uống thuốc cảm hay không.” Trì Trĩ Hàm cầm điện thoại ra, lại bị Tề Trình nâng tay ngăn lại.
“Giữ ấm, em ấm áp.” Lời ít ý nhiều, có thể nhìn ra được là một người do phát bệnh nhiều lần mà tổng kết được kinh nghiệm…
Trì Trĩ Hàm hơi do dự một chút, không phải bởi vì thẹn thùng, mà bởi vì giường của cô là giường đơn.
Nếu cô lên thì hai người sẽ phải chen chúc nằm sát nhau.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn đang tức giận, mặc dù không thể nói rõ được là vì sao lại tức giận, nhưng cảm giác vừa tủi thân vừa hoảng sợ lại thêm đau lòng, hiện giờ cô rất dễ xù lông.
Bàn tay vẫn đang đổ mồ hôi của Tề Trình túm lấy tay cô lắc lắc, nửa khuôn mặt giấu ở trong chăn, sắc môi tím tái.
Trì Trĩ Hàm cắn răng, nhanh chóng mở tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ mềm một chút, xốc lên một góc chăn rồi chui vào.
Nhiệt độ của thảm điện đã rất cao, nhưng trên người Tề Trình vẫn lạnh băng, cho dù đã cách một lớp thảm nhung nhưng Trì Trĩ Hàm vẫn bị hơi lạnh từ người anh làm cho run run, cảm giác được Tề Trình vì không muốn làm cô bị lạnh nên nhích người sang phía bên kia.
“… Nếu anh nhúc nhích rồi ngã xuống thì em sẽ vứt anh ra ngoài chỉ với cái quần lót thôi đấy.” Tề Trình lạnh cóng nằm trong chăn khiến Trì Trĩ Hàm càng thêm giận hơn.
Cô vốn nên chảy nước mắt vui mừng, bởi vì Tề Trình thế mà lại vì cô mà ra khỏi căn nhà lớn kia.
Ít nhất cũng nên ôm lấy anh mà hôn nồng nhiệt vì tình yêu vĩ đại này.
Nhưng hiện giờ cô lại chỉ muốn quấn Tề Trình thành một quả cầu rồi dùng sức chà nóng, trong đầu chỉ nghĩ lỡ như anh bị cảm thì phải làm sao bây giờ, lỡ như anh phát bệnh thì phải làm sao bây giờ.
Ôm anh, thậm chí đã quên mất anh chỉ mặc một cái quần lót, chỉ mới chạm đến làn da lạnh lẽo của anh thôi mà trái tim cũng đã đau nhói.
Trong phim võ hiệp thường có cảnh sưởi ấm cho nhau, cô chưa từng ngờ rằng mình rồi sẽ có lúc rơi vào tình huống cẩu huyết như vậy.
“Xoay người sang ôm là được.” Nói năng thô lỗ, nhưng tay lại nhẹ nhàng giúp anh xoa đầu.
Tề Trình xoay người ôm lấy, sau đó nhắm mắt lại.
Trên người Trì Trĩ Hàm vẫn rất ấm áp, tim đập mạnh mẽ, tay giúp anh xoa đầu, dịu dàng tới mức khiến chút cảm giác căng thẳng vì hoàn cảnh xa lạ trong lòng anh cũng đã biến mất.
Hôm nay vì ra khỏi nhà mà anh đã gắng gượng cả một ngày, mệt mỏi như thể vừa phát bệnh xong.
Rốt cuộc cơ thể cũng chậm rãi trở nên ấm áp, vẫn đang ra mồ hôi lạnh nhưng phần lớn đều được Trì Trĩ Hàm dùng khăn tắm lau sạch sẽ, âm thanh vận hành của điều hòa và tiếng hít mũi của Trì Trĩ Hàm khiến anh cảm thấy vô cùng an ổn.
Anh biết Trì Trĩ Hàm vẫn còn đang tức giận, cho nên sau khi khôi phục một chút sức lực, vào lúc Trì Trĩ Hàm lại hít mũi lần nữa, anh vươn tay ra vỗ vỗ lưng cô, cất giọng giống như đang dỗ một đứa bé: “Đừng giận nào, ngoan.”
Cảm giác được người trong lòng hơi sững ra một lúc, lại vô cùng thô lỗ dùng thảm nhung quấn chặt anh một lần nữa.
Khóe miệng Tề Trình hơi cong lên, anh không hề nhúc nhích, để mặc cho cô giày vò.
Hôm nay anh thật sự đã rất quá đáng, vào lúc cô đang đi thăm ba, anh lại bởi vì trong lòng âm u mà giận dỗi.
Bởi vì ham muốn chiếm hữu, một khắc đó anh đã không nghĩ tới cảm xúc của cô.
Mãi tới khi Trì Trĩ Hàm cúp điện thoại của anh, nói với anh rằng trừ phi anh chịu gọi video, nếu không thì đừng liên lạc với cô nữa.
Lúc đó anh mới tỉnh ngộ ra, từ đầu tới cuối Trì Trĩ Hàm đều biết rõ anh đang rối rắm cái gì.
Sự âm u trong lòng anh, cô nhìn rõ hết.
Từ trước tới giờ cô đối với anh cũng chỉ là mồm miệng hơi hung dữ một chút, cô chưa từng thật sự tức giận với anh, chỉ có lần này, cô thật sự rất ấm ức.
Trong khoảnh khắc cửa mở ra đó, anh nhìn thấy khóe mắt đỏ ửng của cô, ngửi được mùi mì ăn liền trong phòng khách.
May mà anh đã đến đây.
Cuối cùng, anh cũng đã có thể thực hiện được một phần hứa hẹn mà anh vẫn luôn giấu kín trong lòng, chưa bao giờ nói ra miệng.
Ví dụ như, luôn luôn cưng chiều cô.
***
Lúc di động sáng lên báo cuộc gọi đến của Tề Ninh, trong lòng Trì Trĩ Hàm thật sự hoảng loạn.
Luôn có một loại ảo
giác như thể mình dụ dỗ bảo bối nhà người ta…
Nhưng mà cô không thể không nghe máy.
Tề Trình đã buồn ngủ mơ màng, mà chuyện khiến cô băn khoăn lúc này là đêm nay họ phải quay trở về căn nhà lớn như thế nào.
Cô còn chưa chất vấn Tề Trình xem làm sao anh có thể tới được đây.
Cảm giác tức giận và ấm ức đều vì cái vỗ lưng và một câu ‘ngoan’ của anh mà hoàn toàn biến mất, thấy màu xám xanh vì mệt mỏi trong mắt anh, việc cô có thể làm cũng chỉ là cố hết sức để anh ấm áp hơn, làm gì còn lòng dạ nào mà bắt anh hồi tưởng lại hành trình mà đối với anh giống như một vụ tai nạn vừa rồi…
Lúc nghe máy, cô còn mang chút hy vọng rằng Tề Ninh có thể kiên trì giữ lý trí, bình tĩnh giống như trước đây, kết quả là không có.
Trong khoảnh khắc Trì Trĩ Hàm nghe máy, toàn bộ lửa giận tuôn ra thành một tràng không ngưng không nghỉ: “Tề Trình thế nào rồi Chu Cảnh Thước và lão Triệu thật là hồ đồ tới tận bây giờ mới chịu nói cho tôi biết cô lớn như vậy rồi có thể làm việc có chừng có mực một chút không cậu ấy là bệnh nhân cô có tức giận có ấm ức thế nào cũng chịu khó một chút ngày mai cậu ấy giảm thuốc rồi mà hôm nay còn khiến cậu ấy gây ra chuyện như vậy là thế nào?”
…
Trì Trĩ Hàm cố gắng muốn tiêu hóa cả một chuỗi lời dài ngoằng này, nhưng Tề Ninh vừa nghỉ một hơi lại bắt đầu: “Xe quay lại căn nhà lớn còn chờ ở dưới lầu cô xem tình huống Tề Trình thế nào nếu được thì hãy cố gắng về luôn cậu ấy có tâm lý bài xích đối với hoàn cảnh xa lạ còn nếu thật sự không được thì hôm nay cô phải ở bên cạnh cậu ấy không được đi đâu cả có nghe không?”
…
“Nghe rồi.” Mặc dù vẫn chưa thể tiêu hóa hết những lời kia. Trì Trĩ Hàm thật sự chỉ trả lời theo bản năng.
Tề Trình mơ mơ màng màng giật giật, lại vỗ vỗ lưng cô như đang dỗ một đứa bé.
Mũi Trì Trĩ Hàm hơi cay cay, bàn tay đang giúp anh mát xa nhẹ hơn một chút.
“Còn nữa.” Cuối cùng Tề Ninh cũng tìm được dấu chấm câu: “Cậu ấy biết chuyện ông nội, lần này cậu ấy chủ động đi ra, nếu thành công thì đối với việc này là một chuyện tốt.”
Trì Trĩ Hàm nhíu mày.
“Thằng nhóc ngốc nghếch này, biết rõ trạng thái trước khi giảm thuốc là tốt nhất, muốn đi dỗ bạn gái, tìm Chu Cảnh Thước rồi còn liên lạc với bác sĩ Triệu.”
“Trong nhà có sẵn xe chuyên dụng cho Tề Trình, xe được che kín, cậu ấy lên xe thì không có vấn đề gì, chỉ là trên đường thì phát bệnh nên phải chịu giày vò cả một ngày mới có thể tới nhà cô, may mà nhà cô ở tầng hai, chúng tôi chỉ cần chào hỏi với gia đình ở dưới tầng một trước khi Tề Trình đến nơi.”
“Chuyện của ông nội là do Chu Cảnh Thước phát hiện được trong phòng vẽ tranh, cậu ấy có một quyển sổ, bên trong ghi chép rất kĩ về bệnh tình của ông nội, cậu ấy vẫn luôn biết rõ mọi chuyện, chỉ là không nói với ai mà thôi.”
“Trì tiểu thư, Tề Trình là em trai tôi, tôi nói như thế này có lẽ là có chút bất công với cô, nhưng cậu ấy xứng đáng với những thứ tốt nhất trên thế giới, tôi hy vọng sau này trước khi giận dỗi với cậu ấy thì cô có thể nghĩ kĩ một chút.”
“Có lẽ yêu cầu của tôi hơi nhiều, da mặt cũng rất dày, cậu ấy có thể khỏe hơn, có thể ra khỏi nhà, tôi vô cùng biết ơn cô, nhưng tôi vẫn mong cô có thể khoan dung với cậu ấy hơn một chút, không phải bởi vì cậu ấy là người bệnh, mà bởi vì cậu ấy là Tề Trình.”
“Trong thời gian giảm thuốc, có lẽ cậu ấy sẽ lộ ra nhiều mặt tối tăm u ám hơn, nếu cô chịu không nổi thì có thể gọi điện thoại cho tôi hoặc Tề Bằng, cho dù muốn oán muốn giận thế nào cũng được, nhưng xin cô đừng bắt cậu ấy phải lựa chọn như hôm nay.”
“Lựa chọn của cậu ấy sẽ vĩnh viễn không có lợi cho bản thân cậu ấy, cô hiểu chứ?”
“… Hiểu rồi.” Giọng của Trì Trĩ Hàm càng thấp hơn, cô hít vào một hơi, sau đó mới lên tiếng: “Thật xin lỗi.”
Tề Ninh thở dài, chuyển đề tài: “Cậu ấy thế nào rồi?”
… Anh tỉnh ngủ rồi, bởi vì câu xin lỗi kia của Trì Trĩ Hàm mà đang chau mày nhìn cô.
“Nhịp tim và huyết áp đều bình thường, cơ thể cũng ấm áp rồi.” Trì Trĩ Hàm đưa tay ra che mắt anh lại: “Nếu thể lực cho phép thì chúng tôi sẽ cố hết sức để về trong đêm nay.”
“Đúng rồi, cậu ấy chưa ăn cơm, cả ngày hôm nay đều chịu giày vò ở trong xe.” Trước khi cúp máy Tề Ninh còn cẩn thận dặn dò thêm một câu.
“… Được.” Trong khoảnh khắc cúp máy đó, Trì Trĩ Hàm không biết là nên bóp chết mình trước hay là nên bóp chết anh trước.
“Chị của anh?” Âm thanh của Tề Trình vẫn rất khàn, nghe qua không có chút sức lực nào, nhưng giọng điệu đã bình thường rồi.
“Ừ.” Trì Trĩ Hàm lại duỗi tay vào trong thảm nhung, sờ soạng lưng anh một lúc, cuối cùng cũng có chút hơi ấm rồi.
“Mắng em sao?” Tề Trình hỏi rất dè dặt.
“Mắng chúng ta.” Trì Trĩ Hàm trừng anh, chỉ là rốt cuộc cũng không muốn lãng phí thời gian mà tức giận với anh: “Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”
Tề Trình nhíu mày lại.
Mỗi lần anh nghĩ xem muốn ăn cái gì đều có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, dường như anh làm cái gì cũng hết sức nghiêm túc.
“Vằn thắn có được không?” Trì Trĩ Hàm nhịn không được hôn xuống khóe mày anh.
Tề Trình sửng sốt một lúc, cự tuyệt: “Anh chỉ muốn ôm em.”
Ăn cái gì đó có nghĩa là cô phải xuống giường.
“Như vậy sẽ đói chết…” Trì Trĩ Hàm ồn ào.
“Mì ăn liền?” Tề Trình nghiêm túc nghĩ tới một món ăn có thể nhanh chóng ăn xong để ôm Trì Trĩ Hàm.
Sau đó bị Trì Trĩ Hàm búng vào gáy một cái.
“Anh là muốn em bị Tề Ninh chém chết sao…”
Hôm nay đã đủ quá đáng rồi, giờ mà còn đút cho vị thiếu gia này ăn mì ăn liền thì có lẽ cô sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
“Em sẽ nhanh thôi, mười phút là có ăn rồi.” Lúc xuống giường, nhìn thấy Tề Trình mở to mắt muốn cự tuyệt nhưng lại sợ cô mắng, cô lại tới gần hôn xuống một cái: “Nhà của em có tôm khô vừa mới làm, thơm lắm.”
Tề Trình nuốt nước miếng một cái.
“Trong nước dùng bỏ thêm tảo biển có được không? Thêm một ít lòng trắng trứng?” Trì Trĩ Hàm tiếp tục giúp anh miêu tả vằn thắn.
Tề Trình lại nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc không tình nguyện gật đầu.
Trước khi Trì Trĩ Hàm ra khỏi phòng ngủ, anh lại hỏi một câu: “Không tức giận nữa sao?”
Trì Trĩ Hàm dừng bước, quay đầu lại: “Giận, nhưng mà chờ anh ăn no xong có sức lực rồi chúng ta mới tính sổ.”
…
Tề Trình kéo chăn lên một chút, ngọn đèn mờ nhạt, nhưng anh lại không hề cảm thấy xa lạ với hoàn cảnh này, dù sao bên cạnh đều là mùi hương của Trì Trĩ Hàm.
Cô thích màu xanh lam sao…
Trong phòng đều là mấy món đồ trang trí màu xanh lam…
Rất đẹp mắt…