Ta cố tình nắm chặt Trượng tiên trong tay mạnh một chút mà nho nhỏ kêu lên:
"Hướng Mộng Điệp, Trấn Hồn Trượng đang ở trong tay ta, ngươi còn không chịu trói sao?"
"Sứ giả Cơ Tiểu Thiên?" Hướng Mộng Điệp hô hấp trở nên dồn dập, phảng phất nàng ta không hề nghĩ tới sẽ gặp lại ta ở đây.
Ta ngồi xổm xuống, nhìn nàng nói: "Nếu không phải ngươi không thành thật chạy trốn tới nhân gian, ta tưởng chúng ta cũng không cơ hội gặp mặt, ngươi đã chết còn lưu luyến nhân thế làm gì chứ, còn không mau cùng ta trở về đầu thai, như vậy ngươi sắp có thể đường đường chính chính tiếp tục làm người."
Hướng Mộng Điệp thảm đạm cười, gương mặt trắng bệch vô sắc diễm lệ thế nhưng có vẻ có chút tiêu điều, như hoa vô sắc bị gió lạnh tàn phá, yếu ớt mà tuyệt vọng:
"Cơ Tiểu Thiên, ngươi có biết ta vì sao lại tình nguyện mạo hiểm như thế để làm tức giận Minh Vương và về Dương gian không?"
"Bởi vì ngươi nghĩ tới trước kia ngươi có vô số nam nhân bị ngươi mê hoặc, cuộc sống choáng ngợp trong vàng son, lưu luyến cuộc sống tùy ý nơi phố thị" Ta nhàn nhạt trả lời.
"Không sai, cho nên ta sợ, ta sợ nếu lỡ uống canh Mạnh bà sẽ quên hết toàn bộ. Một lần nữa đầu thai liền không thể quay về cuộc sống như bây giờ nữa. Ta sợ mất đi dục vọng của mình, nếu không có dục vọng thì ta làm sao còn được nam nhân quỳ dưới váy mình nữa? Ta làm sao có thể trãi qua cuộc sống tiêu sái sung sướg nữa hả?" Hướng Mộng Điệp vô thần mà nhìn ta, vài sợi tóc mai phát rũ xuống, che lấn đi khuôn mặt tiều tụy mà ảm đạm của nàng ta.
"Ngươi không biết, ta từ nhỏ đã bị bán vào Lầu Xanh, năm ta mười lăm tuổi bắt đầu làm ca nữ, ta thích xinh đẹp quần áo, thích bọn nam nhân điên cuồng vì ta, bây giờ ngươi muốn ta vứt đi tất cả làm lại từ đầu, thực xin lỗi, ta vô pháp làm được!" Hướng Mộng Điệp cười nhìn ta, từ nàng đáy mắt, ta nhìn ra dục vọng xen lẫn khát vọng của một nữ nhân tham vọng.
"Cho nên ngươi hao tổn tâm cơ để phục chế lại cuộc sống như trước kia ư? Nhưng mà ngươi sớm đã chết, ngươi chỉ là một hồn phách, ngươi nên chết tâm đi"
Nàng ta không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm về phía Liễu Vũ Hinh đang nằm dài trên mặt đất, sâu kín mà nói: "Vốn dĩ ta có thể hoàn toàn chiếm thân xác của nàng, đáng tiếc bị các ngươi tìm được rồi, thất bại trong gang tấc." Nói xong, nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi:
"Nàng ta thật thật sự giống như ta lúc trước, có suy nghĩ riêng độc lập."
"Ngươi thật sự mong muốn một cuộc sống phong ba như bây giờ đến thế ư?" Ta nhìn nàng, nặng nề mà hỏi.
Nàng nhìn về phía ta, khóe miệng giơ lên, giọng nói