Ta vẫn là không cần nói ra thân phận thật sự, dù có nói ra đi chăng nữa hắn cũng sẽ không tin.
--------------
Sáng sớm hôm sau
Hoàng Cung
Ta bị một cung nữ dẫn vào Cam Lộ Điện- nơi ở của Võ Hoàng Hậu, xuyên qua hành lang dài mãi, đi thật lâu sau mới đến mới đến được nơi ở của Võ Tắc Thiên.
Khi đứng trước cửa Cam Lộ Điện, ta mới cảm thấy trong thiên hạ này nơi tuyệt mĩ nguy nga nhất chính là Hoàng Cung.
Chỉ vừa mới đi trên dãi hành lang phía, liền nhìn thấy vô số cung nữ xinh đẹp đứng lặng người ở khắp nơi, giống như nơi ở của Tiên Nhân trên Thiên Đình vậy, nhìn sơ qua thấy vừa u nhã thanh tịnh như Nam Hải, vừa nguy nga như cõi tiên trần.
Khó trách Võ Hoàng Hậu đã hao tổn rất nhiều tâm cơ để quay trở lại Cung Điện này. Vàng bạc phú quý có ai mà không ham?
Nữ nhân Võ Tắc Thiên này chắc chắn là một người phụ nữ tàn nhẫn! Tuy ta còn chưa nhìn thấy mặt mũi của Võ Hoàng Hậu, nhưng ta đã không có hảo cảm với nàng nổi.
“Cô nương hãy chờ ở đây, ta đây đi bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương.” Cái cung nữ dẫn đường ấy cung kính gật đầu với ta, xong rồi mới cúi rũ đầu nhẹ nhàng bước vào Cam Lộ Điện.
Sau một lúc lâu, cung nữ kia liền đi ra, hướng ta hành lễ, xong làm ra làm ra tư thế mời vào trong: “Cô nương, xin mời đi theo ta.”
Mới vừa tiến trong điện, một mùi hương ngào ngạt trầm thủy liền xông vào mũi, mê huyễn hương thơm như khiến người ta bước đi trên mây.
Ta nhìn thấy một bóng người ngồi ở sau rèm châu hoa, nghĩ thầm người đó là hẳn Võ Hoàng Hậu, liền nhanh hướng bên trong nói: “ Tiểu nữ bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”
“Lớn mật, nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương vì sao ngươi không quỳ?” Cung nữ đứng kế bên rèm hoa trợn mắt lạnh giọng trách mắng với nàng.
“Ta không phải người trong cung, vì sao phải quỳ?” Ta phản bác, Cơ Tiểu Thiên ta ngay cả gặp Diêm Vương cũng không quỳ nữa là!
“Lớn mật! Ta thấy ngươi hẳn là chán sống!” Cái cung tì kia tức giận đến mặt đều đỏ.
Ta bĩu môi, đối với lời nói kia chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
“Xuân Hỉ! Ai cho ngươi nói năng vô phép tắc với khách của bổn cung như vậy?” Lúc này, người chủ sau rèm hoa mới chậm rãi mở miệng, thanh âm thấp mị mà ôn nhu, nhưng lại mang theo một tia uy nghiêm không dung kháng cự.
Tên cung nữ tên là Xuân Hỉ ấy nhanh quỳ xuống dập đầu, thấp thỏm bất an khẽ thưa với Võ Hoàng Hậu:
“Nương nương thứ tội, thực sự là dân nữ này quá mức vô lễ, nô tỳ nhất thời khó chịu, lúc nãy mới……”
“ Được rồi! Đừng có lần sau.” Võ Hoàng Hậu nhàn nhạt mở miệng, Xuân Hỉ