“Đây là……” Võ Hoàng Hậu khó hiểu mà nhìn mảnh lá cây trong tay ta.
“Đây là hương liệu của huyễn hương, tương tuyền huyễn hương là do một vị cao thủ luyện hương thời Thương Chu làm ra, mùi của huyễn hương rất mê ly nồng đậm sau đó làm người hít phải rơi vào ảo cảnh,
Nghe nói còn có thể mê hoặc tâm trí, có thể xây dựng ra ảo cảnh mà người hít phải sợ nhất, nhưng nếu hít quá nhiều thì sẽ biến thành kẻ ngốc. Vì công dụng thần kì này quá ác độc nên vị cao thủ kia vừa làm ra huyễn hương xong liền bị Các nước tranh đoạt, cuối cùng phải ẩn cư núi rừng, rồi từ đó không ai biết về huyễn hương nữa.” Ta chậm rãi giải thích từng tí với Võ Hoàng Hậu.
“Cho nên, ngươi nói có người đang dùng huyễn hương hại bổn cung!” Võ Hoàng Hậu ánh mắt lập tức lạnh lẽo vô cùng, cả người cũng tản ra thật lớn hàn khí.
Ta gật gật đầu: “ Đúng vậy.”
“Đáng giận! Không được, bổn cung hao tổn tâm cơ lắm mới ngồi vào được cái vị trí này, tuyệt đối không thể bị tiểu nhân ám toán, thất bại trong gang tấc!” Võ Hoàng Hậu mở to hai mắt, cắn răng ken két.
Ta nhìn huyễn hương trong tay, trong lòng lại suy nghĩ, rốt cuộc người này tại sao phải dùng huyễn hương hại Võ Hoàng Hậu.
Hiện giờ trong hậu cung Võ Hoàng Hậu đã là kẻ đứng đầu, căn bản không có ai có năng lực và lá gan lớn như thế; hơn nữa huyễn hương này sớm đã biến mất và được xem là truyền thuyết, sao lại xuất hiện ở Cam Lộ Điện?
“Ngày mai ta phải khảo vấn toàn bộ cung nữ thái giám trong Cam Lộ Điện, dám ở dưới mí mắt ta hại ta, ta định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!” Võ Hoàng Hậu phẫn nộ mà phất phất ống tay áo.
“Không thể, nương nương làm thế là rút dây động rừng, ngài tạm thời đừng làm gì cả, nhưng mà cái lưu hương này không nên đốt nữa, việc hiện tại chúng ta nên làm là chờ đợi.” Ta ngăn cản, nhanh nói.
Võ Hoàng Hậu liếc trắng ta một cái: “Chờ?”
“Chờ người kia tự mình xuất hiện.” Ta cười, hiện tại không chỉ có Võ Hậu, mà ta cũng muốn biết rõ ràng chân tướng.
Dự cảm nói cho ta toàn bộ việc này chắc chắn có liên quan đến Tiêu Thục Phi.
==========
Hai ngày này, ta vẫn luôn ra vào Hoàng cung, đặc biệt là buổi tối, nhưng là ngoài dự đoán, toàn bộ đều gió êm sóng lặng.
Hai ngày này chuyện nhát quỷ trong thành Trường An cũng dần dần bình ổn lại.
Nhưng sự quỷ dị bình tĩnh này luôn mang lại cho ta sự bất an mãnh liệt.
Mà ta thân là đạo sĩ đến để trừ tà do Võ Hoàng Hậu mời đến nên cũng nhàn nhạ rảnh rỗi dần.
Mấy ngày nay ta vẫn luôn ở trong Hoàng cung đi dạo, ngắm cảnh, cho đến khi ta đụng phải một người đã lâu không thấy tăm