"Để duy trì lớp da không bị rủ mục thì mỗi tháng nàng ta đều phải uống máu mèo đen, rồi sẽ có lúc nàng ta sẽ giống như một kẻ trộm nhỏ vậy, trốn tránh một góc âm u hiu quạnh, sợ người khác phát hiện da thịt lốm đốm tái nhợt của nàng ta, nàng ta đã không phải Võ Hoàng Hậu, ngươi cho rằng dựa vào lớp da xinh đẹp liền có thể độc hậu cung?
Từ từ đã, người Hoàng Đế yêu chính là tâm hồn của Võ Mị Nương, nếu chỉ dựa vào lớp da của nàng thì làm được gì? Hậu cung là nơi 3000 giai nhân xinh đẹp như trích tiên. Chỉ dựa vào dung mạo xinh đẹp ngươi cho rằng Hoàng Đế sẽ độc sủng Võ Mị Nương ư?” Ta lớn tiếng trách mắng, cái tên Quách Hi này đầu óc vì yêu đến choáng váng lú lẫn, hắn cho rằng hắn làm như vậy đối Oải Nguyệt là điều tốt nhất? Đáng tiếc hắn sai rồi.
Quách Hi suy sụp nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
“Ngươi vì sao không thể để nàng ta đầu thai chuyển thế, một cuộc sống mới đối với nàng ta mới là điều tốt nhất.” Ta thở dài một hơi, dùng mọi cách khuyên bảo hắn.
“Nếu nàng chuyển thế, ta sẽ không tìm thấy nàng, ngay cả cơ hội để ta ở bên nàng cũng không có……” Quách Hi gục đầu xuống, như trong cơn mê phun ra một câu.
“Nhưng ngươi phải thành toàn cho nàng ta, ngươi luôn miệng nói yêu nàng ta, nhưng cách thức để yêu nàng ta nên là để cho nàng ta có cuộc sống mới chứ không phải là cho nàng một thi thể lạnh băng, ngươi có hiểu không?.”
Quách Hi chậm rãi nhìn về phía ta, tóc mái trên trán che đậy đôi mắt hắn, ánh mắt ảm đạm, như là mất đi mệnh sống.
Hắn chậm rãi vươn tay, con rối dẫn hồn lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, hắn mở môi khẽ ra một câu nói mờ ảo lạc mất hồn truyền lỗ tai ta: “Ngươi nói xem, trên đường xuống hoàng tuyền, một mình nàng có thể tịch mịch không?”
“Cái gì?” Ta có chút khó hiểu mà nhìn về phía Quách Hi.
Chúng ta liền giằng co trong chốc lát, đột nhiên Quách Hi cầm lấy thanh kiếm lên, khi ta ý thức được hắn định làm gì, ta còn chưa kịp ngăn cản, hắn liền đem kiếm của mình tuyệt tình cắt đứt cổ.
Máu tươi nhiễm hồng kiếm, văng khắp nơi, cũng làm lòng ta khủng hoảng .
Hắn tự sát một khắc ấy bên môi vẫn còn độ cung cuồng tiếu quyết tuyệt, hình ảnh ấy vĩnh viễn đọng lại trong lòng ta.
Hồn của hắn cũng hóa thành làn khói nhẹ chui vào bên trong Con rối dẫn hồn ấy.
Ta không biết giờ này khắc này ta có tâm tình như thế nào, tóm lại ta rất muốn khóc.
Mà cuối cùng hai người họ đã ở bên nhau, không phải rất tốt sao? Cùng nhau xuống hoàng tuyền.
-------------------------
Một tiếng sau......
Thành Trường An, Huyền Vũ Môn.
Một đoàn xe hùng vĩ to lớn đồ sộ đứng ở ngoài cửa Huyền Vũ môn, đứng