Nhìn bóng dáng mảnh khảnh dần dần đi xa, mũi của ta hơi hơi choáng ngợp.
“Ngươi bị sao vậy?” Vệ Giới ôm ngực đi đến bên người ta hỏi.
“Ta ngửi thấy trên người Niệm Lâm.... Có mùi máu tanh của mèo"
----------------
“Cho nên ngươi nghĩ rằng tiểu tử Niệm Lâm đó có vấn đề?” Vệ Giới ngồi xếp bằng ở trên giường, híp mắt nhìn ta hỏi.
“Ta không xác định, bất quá trên người hắn thật sự có mùi máu mèo, tuy rằng mùi thực nhạt nhưng cái mũi của ta rất thính ” Ta nói, chẳng lẽ toàn bộ số mèo đen ngày hôm qua thật sự là do cậu ta giết?
Nhưng hắn là một người sống thì lấy máu mèo đen làm cái gì? Dưỡng nhan trẻ mãi không già ư? Một thiếu niên tuổi còn trẻ trắng nộn gầy gò thì có dung nhan gì để dưỡng đây???
Trong lòng tràn đầy nghi vấn không tìm ra được lời giải đáp, thật đúng là nghẹn khuất đến mức sắp bị khủng hoảng.
“Ai, ta cảm thấy tiểu tử kia âm dương quái khí, ngươi cảm thấy cậu ta có khi nào bị quỷ nhập không?” Vệ Giới đưa ra giả thiết.
“Vậy ngươi có ngửi thấy mùi quỷ trên người hắn không?” Ta cười tủm tỉm mà nhìn về phía Vệ Giới, quả nhiên Vệ Giới bị hỏi đến nghẹn họng.
Đó cũng là chỗ ta thấy kỳ quái nhất, theo lý thuyết thì cả người Niệm Lâm cũng không có dấu hiệu khi bị quỷ bám vào người, nhưng trên người cậu ta lại có máu mèo đen khó có thể giải thích.
“Ta nghĩ tiểu tử kia vốn có sẵn tâm lý biến thái gì đó, nên mới tìm khoái cảm bằng cách hành hạ động vật đến chết?” Vệ Giới đột nhiên mở to hai mắt, nhỏ giọng.
Ta không chịu nổi trợn trắng mắt, logic của tên Vệ Giới này thật quỷ dị a.
“Đại ca, người có cái loại tâm lý biến thái thường hành hạ động vật đến chết thường sẽ làm gì hả? Nếu tìm khoái cảm thì tại sao cậu ta không trực tiếp đâm mấy đao cho thỏa mãn? Huống hồ ngươi ngẫm lại xem, những con mèo đen đó đều bị vắt máu tới chết mà!!” Ta phản bác.
“Cũng đúng nga…… Ai nha, thôi hay ngươi trực tiếp đi theo dõi cậu ta là được rồi. Ở đây vò đầu bức óc có tác dụng gì hả??” Vệ Giới lăn đùng trên giường nằm dài ườn ra, bực bội mà nói.
Theo dõi…… Không tồi, là một ý kiến hay.
-------------
Thật vất vả mới đợi được tới buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng, ta vô thanh vô tức không tiếng động mà đi đến ngoài cửa phòng Niệm Lâm, rồi thâm nhập vào trong phòng.
Nhìn nhìn chung quanh một lượt, trên giường quả nhiên không thấy bóng dáng của cậu ta đâu!
Ta đi đến cái tủ đầu giường của cậu ta, cầm lên một cái cái chai, vừa mở ra, một cổ mùi máu tanh dày đặc xông vào mũi, mùi gay mũi đến mức làm ta phải nhăn chặt mày.
Mèo đen quả nhiên là do cậu ta giết,