“Tránh ra mau tránh ra, hãy mau nhường đường cho xe đi!” Sau lưng hắn đột nhiên vang lên một trận tiếng còi xe hơi thật dài lâu chói tai.
Vệ Giới lập tức bước sang một bên vỉa hè né ra, quay lại liền thấy đó là một chiếc xe hơi màu đen hiệu Cadillac và đằng sau là vài chiếc xe con chậm rãi chạy trên đường, màu đen hoa lệ mà ưu nhã của mấy chiếc xe này hình như không phù hợp với bầu không khí của thị trấn cổ xưa này tí nào.
Thật là chảnh! Vệ Giới âm thầm thầm nghĩ, rồi mới nhìn sang một người dân đứng cạnh bên hỏi:
“Này bác ơi!, cho hỏi một chút đó là ai vậy? Sao nhìn có vẻ ta đây giàu sang quá vậy bác?”
Người đàn ông ấy cười nói: “Người này là ai ngươi cũng không biết ư? Người trong chiếc xe đầu tiên chính là vị Chủ tịch của một tập đoàn đã bỏ công sức ra đầu tư để cái trấn cổ này trở thành điểm du lịch nổi tiếng, đây cũng là lần đầu tiên chủ tịch tự mình tới quan sát nơi này. Cho nên trưởng Trấn(người đứng đầu thôn, xóm) rất rất coi trọng ngày hôm nay. Nên hôm nay một số nơi du lịch mang tập tục nét sống của trấn này đều không tiếp đón khách du lịch.”
Thì ra là thế!!. Vệ Giới nhìn về phía đoàn xe đã ngừng lại trước một góc nổi danh của thị trấn cổ này.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mang giày da phong cách Âu Cổ với dáng người vĩ đại bước ra. Đi theo sau lưng ông ta còn có một nữ nhân và một cậu bé dễ thương khoảng bảy tám tuổi.
Người đàn ông ấy dẫn nữ nhân và cậu bé đi vào trong Đâm Tộc Quán, theo đằng sau còn có mấy gã vệ sĩ cao lớn cường tráng.
“Người có tiền đúng là không giống người bình thường tí nào. Hazzz” Vệ Giới tấm tắc vài tiếng, đang định xoay người rời đi, ai ngờ từ trong góc du lịch- Dân Tộc Quán đột nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Vệ Giới hình như là người đầu tiên vọt vào Dân Tộc Quán, lên lầu hai hắn phát hiện khắp nơi là thi thể của những gã vệ sĩ nằm tứ tung ngang dọc.
Vệ Giới chạy vào nơi triển lãm tượng sáp thì một mùi máu tươi nồng nặc ập vào mũi.
Chỉ thấy trước mắt là tình cảnh tan thương: cái vị chủ tịch của tập đoàn mậu dịch ấy đã chết không nhắm mắt ngã vào vũng máu, hai mắt còn mang theo sự hoảng sợ chưa tan.
Mà vợ ông ta lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ngồi co ro ở trong một góc, không ngừng run bần bật....
---------------
Chủ tịch của tập đoàn mậu dịch Trần Bỉnh Hiên đột nhiên chết một cách ly kỳ, cái tin tức này như gió thổi thanh chóng truyền ra ngoài , hơn nữa lúc trước còn có hung án kì quái, càng làm Khê Lâm cổ trấn