Trước khi thả tất cả đi hoạt động tự do, anh hướng dẫn viên liên tục lặp lại: "Nhớ rằng muộn nhất là chín giờ phải quay lại đây tập trung nghe chưa.
Quá giờ là không ai chờ các em đâu."
Phố cổ khá đông người, Minh Quang siết chặt tay Minh Đăng, dặn dò: "Đi sát vào, không được bỏ tay ra, lạc thì tôi không biết tìm ai mà bắt đền Đèn nhỏ đâu."
Minh Đăng đáp: "Ừm."
Hai người mới đi dạo một lúc mà tay Minh Đăng đã không còn chỗ cầm, tay trái một xiên nướng, tay phải hai xiên nướng.
Thứ đồ ăn vặt này cay cay, nóng nóng rất ngon khiến cậu không dừng miệng được.
Cũng may Minh Quang sợ cậu ăn nhiều đau bụng nên không mua nhiều, chuyển sang dắt cậu đi ăn tào phớ.
"Minh Quang, ngày hôm nay chắc là ngày mà mình được ăn nhiều đồ ngon nhất!"
Minh Đăng vừa xoa cái bụng tròn vo vừa thích ý nói.
Minh Quang bật cười: "Sau này tôi sẽ dẫn cậu đi ăn nhiều đồ ngon hơn, đảm bảo còn ngon gấp nhiều lần đồ ăn hôm nay."
Anh bắt đầu lên kế hoạch trong lòng, lẩu, pizza, sushi, sau này phải tìm cơ hội cho bé con ăn thử hết một lượt mới được.
Ở ngã rẽ tiếp theo, hai người đi vào con đường đẹp vô cùng.
Chỗ này đặc biệt nhiều đèn lồng, không những được giăng trước cửa những tiệm buôn bán mà còn lơ lửng trên đầu du khách.
Ánh đèn lung linh đủ sắc màu, sáng rực trong đêm khiến đoạn đường trở nên cực kì thơ mộng.
"Đẹp quá đi!"
Minh Đăng nghển cổ, đưa tay lên thử với lấy một chiếc ngay trên đỉnh đầu, nhưng đương nhiên với chiều cao khiêm tốn đó thì thứ cậu chộp được chỉ là không khí.
Trong đôi mắt đen láy của cậu phản chiếu ánh sáng của đèn lồng, tựa như bầu trời đầy sao thu nhỏ.
Minh Quang nhìn đến mê mẩn, đưa tay lên muốn chạm vào khóe mắt bé con.
"Minh, Minh Quang..."
Hai người quay đầu lại, là Chi.
Cô ấp úng một lúc lâu, cho đến khi My ở phía sau huých một cái mới mạnh dạn lên tiếng: "Mình muốn nói chuyện với cậu một lúc."
Minh Quang nhìn Minh Đăng bên cạnh, nói với cô: "Nói luôn đi."
Chi nói: "Mình muốn nói riêng."
Minh Quang đáp: "Không tiện."
My tiến lên một bước: "Để Minh Đăng mình trông cho, cậu nói chuyện với Chi một lúc đi."
Chi nhìn anh, dáng vẻ tha thiết: "Nhanh lắm, mất mười phút thôi, cứ để Minh Đăng chỗ My là được mà."
Minh Quang do dự một lúc, cuối cùng đồng ý với hai cô gái.
"Đi với My ra chỗ kia một lúc nhé, tôi có việc cần nói với Chi."
Minh Đăng lưu luyến rời khỏi bàn tay anh, theo My ra góc khác đứng.
Cậu vừa đi khỏi, Chi lập tức ngẩng mặt nhìn đèn lồng nhiều màu sắc trên đầu, cảm thán một câu: "Chỗ này đẹp nhỉ?"
Minh Quang không-hề-tinh-ý mất kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì nói mau đi."
Chi không có vẻ gì là bực bội trước thái độ này của anh, có vẻ cô đang bận lo nghĩ vấn đề khác, hay tay ở sau lưng xoắn chặt với nhau, gương mặt trái xoan của cô ửng đỏ.
"Ừm...!mình muốn hỏi cậu...!Cậu thấy mình thế nào?"
"Thấy bình thường?"
"Ý mình là cậu thấy con người mình thế nào ấy?"
Minh Quang đang mải nhìn xem tình hình Minh Đăng phía xa xa, đáp qua loa: "Cũng được."
Bình thường Chi nói hơi nhiều, cũng khá điệu, nhưng chưa từng gây ra chuyện xấu gì.
"Vậy, vậy cậu muốn hẹn hò với mình không?"
Biểu tình trên mặt Minh Quang như nuốt phải ruồi, anh thẳng thừng từ chối: "Không muốn."
Họ thậm chí còn chẳng thể coi là bạn thân, ngày thường nói chuyện cũng không bao giờ quá năm câu, vậy mà tự dưng lại Chi muốn hẹn hò với anh, Minh Quang không cần suy nghĩ mà đưa ra đáp án ngay lập tức.
Có vẻ Chi cũng dự liệu được câu trả lời của anh rồi nên không bất ngờ lắm, nhưng bị từ chối ngay trước mặt như vậy, cô nàng vẫn khó tránh khỏi bối rối: "Thử thôi cũng được."
Minh Quang cũng không muốn khiến Chi khó xử, anh thở dài: "Xin lỗi, tôi không muốn hẹn hò với cậu."
"Mình chỉ muốn thử thôi, cứ thử xem, cũng đâu mất gì đúng không?"
Minh Quang khó hiểu vô cùng, đã không thích thì thử có ích gì? Vừa tốn thời gian vừa phiền.
Anh quả quyết lắc đầu: "Tôi không muốn thử, xin lỗi, chúc cậu tìm được người tốt hơn."
Anh nói xong thì xoay người muốn đi ra chỗ Minh Đăng.
"Là vì Đăng à?"
Bước chân Minh Quang khựng lại.
Chi thấy anh như vậy, càng thêm chắc chắn với suy đoán trong lòng mình.
"Cậu...!chẳng lẽ cậu giống Thành với Tiến Hùng?"
Minh Quang quay người lại nhìn Chi: "Ý cậu là gì?"
"Cậu suốt ngày kè kè bên Đăng, cũng đối xử với cậu ấy rất tốt, trong bữa ăn mình còn thấy cậu bóc đồ ăn cho Đăng nữa, cậu...!cậu thích Minh Đăng đúng không?"
"Ừ?" Minh Quang thoải mái thừa nhận, anh rất thích bé con là đằng khác.
Chi lắc đầu: "Không phải, không phải kiểu thích giữa bạn bè, mà là kiểu thích giữa hai người yêu nhau, cậu là gay đúng không?"
Không, cậu ấy chắc chắn là gay.
Không có lí nào một thằng con trai thẳng lại liên tục từ chối một cô gái được.
Đúng vậy, vấn đề không phải ở cô, vấn đề là ở Minh Quang!
Minh Quang ngây người: "Cậu nói gì thế?"
Chi đã tìm được lí do biện hộ cho sự xấu hổ của bản thân, cô ta mạnh miệng: "Cậu đừng giả ngây nữa, tôi biết mà, biểu hiện của cậu chẳng khác nào Thành cả, cậu chắc chắn là gay."
"Thành?"
"Thành là gay, cậu ấy thích Tiến Hùng, cậu không biết à?"
Lượng thông tin có chút lớn làm Minh Quang sững sờ mất một lúc.
Chẳng trách bầu không khí giữa hai người Tiến Hùng và Thành lạ thế, chẳng trách anh luôn thấy mối quan hệ của hai người này kì quái ở đâu đó.
Thì ra là vậy, thì ra tính hướng của Thành...!
"Cậu cũng vậy đúng không? Rõ ràng cậu thích Đăng."
Minh Quang nhíu mày: "Cậu đừng có nói linh tinh."
Chi bực bội: "Mình không nói linh tinh, rõ ràng cậu thích Minh Đăng."
"Mình với Minh Đăng chỉ là bạn bè thôi."
"Vậy cậu hẹn hò với mình đi! Cậu không phải gay, tại sao cứ từ chối mình mãi vậy? Cho mình chút mặt mũi đi!"
My đã biết chuyện hôm nay cô tỏ tình với Minh