Khi bát cháo vơi đi một nửa thì Minh Quang mới nhớ tới việc đã hứa với mẹ hôm qua.
Anh không vòng vo mà trực tiếp hỏi Minh Đăng: "Em muốn chuyển tới nhà tôi không?"
Minh Đăng nghe xong thì ngây người: "Gì ạ?"
Minh Quang lặp lại: "Chuyển tới nhà tôi ở đi."
Minh Đăng không hiểu gì hết, theo bản năng mà hỏi một câu: "Ơ...!nhưng mà tại sao ạ?" Sao đột nhiên lại muốn cậu chuyển nhà?
Minh Quang véo má cậu, nói lời thật lòng: "Chuyển rồi thì sau này mỗi ngày chúng ta sẽ ở cùng nhau."
Minh Đăng chớp mắt hai cái, có vẻ như cực kì dao động trước câu nói này.
Mỗi ngày đều ở cạnh Minh Quang, cậu không mong gì hơn thế.
Cậu có thể cùng anh thức dậy, cùng anh đi học, cùng anh ăn cơm...!Chỉ mới tưởng tượng một chút thôi mà mỗi tế bào cơ thể đều như đang reo hò vì hạnh phúc.
Minh Quang tiếp tục tấn công: "Em ở một mình ở ngôi nhà lớn như vậy không buồn sao? Sang nhà tôi có nhiều người sẽ vui hơn.
Buổi tối và buổi trưa mẹ tôi đều ở nhà nấu cơm.
Tay nghề bà ấy tốt hơn tôi nhiều, đảm bảo ăn cực ngon.
Sao nào? Có đi không?"
Minh Quang cứ đinh ninh chỉ cần hai ba câu đã lừa được bé con về tay, nhưng không ngờ Minh Đăng vẫn giữ vững lập trường, mím môi chần chừ chưa đưa ra quyết định.
Sự tự tin của Minh Quang lập tức giảm đi một nửa, cẩn thận hỏi cậu: "Sao vậy? Có vấn đề gì à?"
"Em...!em không đi đâu."
Minh Quang sốc.
Anh cứ nghĩ với mức độ ỷ lại của bé con hiện giờ thì cậu sẽ nhanh chóng đồng ý với đề nghị này thôi, chẳng ngờ người đối diện dứt khoát từ chối luôn.
Trong lòng anh có chút mất mát, hóa ra đối với cậu, anh cũng chưa chiếm vị trí quan trọng lắm.
Minh Quang ngây người một lúc, sau đó tức giận, anh không tin!
Anh ngẩng lên nhìn Minh Đăng, lúc này mới phát hiện dáng vẻ bây giờ của cậu chẳng tự nguyện chút nào, mí mắt cụp xuống, khóe môi mím lại thành một đường thẳng.
Cứ như câu nói "không đi" vừa nãy là trái lòng vậy.
Minh Quang lập tức trộm thở phào, hóa ra là anh lo lắng suông.
Rõ ràng là cậu muốn nhưng có lí do nào đó cản trở mà thôi.
Gì chứ chuyện này không làm khó được anh.
Minh Quang hỏi: "Có lí do nào không?"
Minh Đăng đáp: "Mẹ dặn em phải ngoan ngoãn ở nhà, không được la cà linh tinh sau giờ học, không được khiến mẹ phiền lòng."
"Thế thôi? Còn gì nữa không?"
Minh Đăng lắc đầu.
Tổng cộng có ba điều, cậu đều thuộc nằm lòng, không dám làm trái.
Minh Quang vươn tay nâng cằm cậu lên, anh nói: "Nhưng tôi đang hỏi em mà, em có muốn tới sống cùng tôi không?"
Minh Đăng bị ép nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đen thẳm chuyên chú đối diện với cậu, làm cậu có cảm giác ngoài bản thân ra, không gì có thể lọt vào tầm nhìn của anh nữa.
Khiến cậu có cảm giác mình là duy nhất, mình rất quan trọng với Minh Quang.
Trước đây cũng có người làm giống như vậy với Minh Đăng, là bố, mẹ, ông bà nội và bà ngoại.
Mỗi lần họ hỏi cậu muốn ăn gì vào bữa tối ngày mai, muốn quà gì vào ngày sinh nhật thì đều sẽ ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cậu rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
Tuy lúc ấy cậu còn nhỏ, kí ức cũng mơ hồ, nhưng những cảnh tượng đó dường như đã khắc sâu trong đầu cậu.
Bởi đó là những kí ức tốt đẹp nhất của Minh Đăng về gia đình.
Đôi mắt đen láy trong veo của Minh Đăng phản chiếu ảnh ngược của Minh Quang, lúc này trong đầu cậu chỉ có người con trai trước mắt.
Từng cử chỉ, từng lời nói của anh từ trước tới nay tuy rời rạc mà rõ ràng được tái hiện trong suy nghĩ cậu một cách chậm rãi.
Anh quan tâm chăm sóc, anh dịu dàng dỗ dành, không biết từ lúc nào mà trở thành người vô cùng quan trọng với cậu.
Anh cho cậu cảm giác của một gia đình, thứ mà cậu đã đánh mất rất lâu...!
Minh Đăng càng nghĩ, khát khao trong lòng càng lớn, có giọng nói liên tục hét lên trong đầu cậu: muốn, muốn, muốn.
Cậu chớp đôi mắt tròn xoe, cuối cùng thuận theo trái tim trả lời anh: "Em muốn."
Minh Quang dời tay lên xoa đầu cậu, mỉm cười: "Em muốn là được."
Còn lại, hái trăng hay hái sao anh đều có thể làm giúp em.
Minh Đăng ngây ngốc gật đầu, thành công tự bán mình đi.
Cậu cúi xuống tiếp tục ăn cháo nhưng chẳng hiểu sao cứ cảm thấy bản thân dường như đã quên mất điều gì đó.
Mỗi tội ban nãy bộ não cậu đột nhiên bị bắt hoạt động nhiều hơn bình thường nên giờ đình công luôn rồi, không nghĩ ra gì cả.
Cũng may Minh Quang nhắc cho cậu nhớ: "Vậy chỉ cần xin phép mẹ em nữa thôi nhỉ.
Em có nhớ số điện thoại của mẹ không?"
Chữ "mẹ" như chạm vào công tắc nào đó trên người Minh Đăng khiến cậu giật thót mình.
Đúng thế, còn phải xin phép mẹ nữa, xin xong mới được đi.
Minh Đăng gật đầu: "Nhớ ạ."
Minh Quang: "Vậy được rồi, tối ăn cơm xong thì gọi điện xin phép mẹ em, sau đó em có thể tới nhà tôi ở."
Minh Đăng lắp bắp: "Nhưng mà...!nhưng mà..."
Minh Quang cúi đầu ăn nốt thìa cuối cùng của bát cháo rồi mới ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Nhưng sao?"
Minh Đăng đáng thương nói: "Mẹ em nói không được làm phiền mẹ."
Dứt lời, cậu thấy vô cùng rối rắm, cậu rất rất rất muốn đi cùng Minh Quang, nhưng cũng không dám trái lời mẹ dặn.
Xin hay không