Năm nay Tết Âm lịch được nghỉ chín ngày, sau khi nghe tin đám học sinh đều chán chường chê quá ít.
Chín ngày, nhiều lắm họ chỉ chơi được một nửa, nửa còn lại chắc chắn phải để dành làm bài tập Tết.
Tết năm nay nhà Minh Quang náo nhiệt hơn mọi năm, chắc là vì có Minh Đăng nên bố mẹ anh chăm chút cho ngôi nhà từng tí một.
Hai người muốn cho Minh Đăng trải nghiệm một cái Tết đúng nghĩa và trọn vẹn nhất.
Khi cả nước vừa được nghỉ Tết, bố Minh Quang dẫn Minh Đăng và Thục Anh tới vườn đào Nhật Tân cho hai anh em chọn một cành đào đem về nhà cắm.
Trước đêm giao thừa hai ngày, ông lại đem thêm một cây quất xinh xinh về cho cả nhà có thêm không khí.
Không những thế, ông còn mua cho Minh Đăng và Thục Anh hai con heo tiết kiệm nho nhỏ để cả hai bỏ tiền mừng tuổi vào.
Minh Quang thấy bố đúng là chiều trẻ con trong nhà hết mức.
Mà...!hình như anh cũng được thừa hưởng cái gen này từ bố thì phải.
Ba anh em ở nhà chẳng có việc gì nhiều nên mẹ Minh Quang bèn lôi cả ba vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho mấy ngày Tết.
Cửa ải đầu tiên là gói một trăm cái nem.
Minh Quang vừa nghe liền cảm thấy hỏi chấm đầy đầu: "Nhiều vậy ăn hết sao được hả mẹ?"
Mẹ anh cười: "Đương nhiên là hết được rồi."
Minh Quang gói nem không được đều, cái to cái nhỏ.
Thục Anh gói không chắc, mẹ Minh Quang thường phải kiểm tra rồi gói lại vì sợ lúc rán nem sẽ bị bục ra.
Cuối cùng chỉ có Minh Đăng là bớt lo nhất, tất cả những cái nem cậu làm đều đạt tiêu chuẩn của mẹ Minh Quang khiến bà không khỏi kinh ngạc.
"Đây là lần đầu con gói nem thật sao?" Bà hỏi.
Minh Đăng "Dạ" một tiếng khe khẽ.
"Con làm tốt lắm." Mẹ Minh Quang mỉm cười khen cậu một câu.
Minh Quang vô cùng vui vẻ, sau đó năng suất làm việc của cậu tăng gần như gấp đôi.
Mẹ Minh Quang trầm ngâm suy nghĩ, bà cảm thấy dường như Minh Quang rất có năng khiếu trong chuyện nấu ăn.
Những lần trước làm bánh cùng cậu bà có quan sát, tuy rằng tốc độ của cậu hơi chậm nhưng động tác lại rất khéo léo và cẩn thận.
Có lẽ Minh Đăng sẽ không thể đỗ được đại học, bà đang tính toán xem có nên dạy cậu làm bánh rồi bán cùng mình hay không.
Kinh nghiệm của bà phong phú, hơn nữa các mối quan hệ lại rộng, bà tin rằng mình có thể dẫn dắt Minh Đăng.
Tuy nhiên mấu chốt phải xem Minh Đăng có yêu thích việc này không.
Nếu cậu thích thì thực sự tốt quá, còn nếu không thì cũng chẳng sao, bà tôn trọng ý kiến của cậu.
Cửa ải tiếp theo...!không có cửa ải tiếp theo.
Mấy đứa còn nhỏ nên mẹ Minh Quang không bắt làm gì nữa.
Thực ra công việc của bà vốn không nhiều nên cũng không cần sự giúp đỡ.
Bánh chưng nhà họ đặt chứ không làm, giò chả cũng mua bên ngoài, việc của bà chỉ có làm gà, xôi và vài món rau mà thôi.
Đêm giao thừa đã cận kề, tối hôm đó một nhà năm người quây quần dưới phòng khách xem chương trình "Gặp nhau cuối năm".
Minh Đăng và Thục Anh không xem mà mải mê bày bánh kẹo ra những hũ sứ nhỏ chuẩn bị cho việc tiếp khách.
Bày xong xuôi thì Thục Anh thấy chán nên kéo Minh Đăng về phòng cùng chơi với mình.
Hai anh em ngồi đổ xúc xắc cá ngựa một lúc thì Thục Anh đột nhiên đứng bật dậy.
"Chết rồi! Em quên mất, cô giáo em có giao bài tập Tết!"
Minh Đăng còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã bị cô bé kéo tay: "Anh Đăng làm với em luôn đi cho vui."
Minh Đăng nghe vậy thì nhăn mày và nghiêm túc dạy bảo cô bé: "Không được, phải tự làm bài tập, nhờ người khác làm là không đúng đâu."
"Em có bảo anh làm hộ em đâu." Thục Anh bĩu môi: "Anh làm cùng em ấy, xong anh em mình so đáp án nhớ."
Minh Đăng dễ tính lập tức đồng ý.
Mấy bài tính toán cộng trừ cơ bản của lớp ba hai anh em đều làm xong một cách suôn sẻ, tới tiếng Việt, cô giáo của Thục Anh cho một đề bài để học sinh tự do phát huy.
Đề bài: Viết một bức thư cho người bạn ở xa kể về cuộc sống hàng ngày của em.
Thục Anh đọc đề xong thì lẩm bẩm: "Chắc em viết cho chị Nguyên Hà ở quê ngoại.
Anh Đăng, anh định viết cho ai?"
"Đề bảo viết cho bạn cơ mà, sao em lại chọn người thân thế?"
Thục Anh cười tít mắt: "Người thân cũng coi là bạn được mà anh, em nghĩ thế."
Minh Đăng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thế thì anh muốn viết cho bà nhất.
Nhưng bà không ở cùng thế giới của chúng ta, bà ở trên trời rồi, làm sao gửi được thư đến cho bà đây?"
Thục Anh cắn đầu bút: "Ờm...!hừm..."
Chỉ trong giây lát, hai mắt cô bé sáng lên: "Em biết rồi, giao thừa xong bố em sẽ đốt tiền với quần áo cho ông bà nội ở trong một cái hộp sắt trên sân thượng ấy, bố em bảo làm vậy để gửi tiền với quần áo lên trời cho ông bà.
Anh cứ viết đi rồi lát nữa nhờ bố em đốt cùng, như vậy bà anh trên trời sẽ nhận được thư thôi."
"Thần kỳ vậy sao?" Minh Đăng tròn mắt.
"Thật mà, em không lừa anh đâu.
Thôi mình viết nhanh đi anh, mẹ em bảo không được để việc cũ qua năm mới làm."
Minh Đăng gật đầu, bắt tay vào viết thư gửi cho bà mình.
Hai anh em hoàn thành bài tập xong cũng đã gần mười hai giờ.
Lúc này mẹ Minh Quang gọi cả nhà lên tầng thượng để chuẩn bị cùng nhau ngắm pháo hoa chào năm mới.
Nhà Minh Quang khá gần một điểm bắn pháo hoa trong thành phố nên năm nào cả nhà cũng đón giao thừa bằng cách này.
Kim đồng hồ nhích dần về phía trước, chỉ còn một chút nữa là qua